Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 54: Muốn tiền, không có
Cập nhật lúc: 2025-04-15 13:32:42
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm bà tử nhìn Tô Vũ Loan đầy tức tối: “Vũ Loan, chuyện này ta đã nói với ngươi từ trước, chuyện thuê cửa hàng lớn như vậy ngươi không bàn bạc với gia đình. Bây giờ Tự ca nhi sắp phải vào kinh, ngươi không chuẩn bị thì phải làm sao?”
Trước đây, Thẩm bà tử nhận làm hết mọi việc nhà chỉ vì để cho nàng chuyên tâm kiếm tiền chuẩn bị cho Thẩm Tự vào kinh.
Hiện tại nàng nói với bà ta rằng không có sẵn tiền, làm sao bà ta không tức giận được.
Thẩm Tự khuyên nhủ Thẩm mẫu: “Nương, không sao đâu, triều đình có cung cấp chỗ ở và xe chung để di chuyển lên kinh, ngày mai con sẽ đến nha môn nộp đơn”.
Thẩm bà tử liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Triều đình trợ cấp bao nhiêu bạc? Không đủ được, ngươi xa nhà, trên người không có tiền, lỡ có mệt mỏi phát bệnh cần tiêu tiền gấp thì sao?”
Nhất thời Thẩm Tự không biết trả lời thế nào.
Những gì nương hắn ta nói không phải không có lý.
Tô Vũ Loan nhẹ giọng nói: “Thiếp không ngờ tướng công lại dời ngày xuất phát sớm hơn, thiếp còn tính khi cửa hàng thu hồi được vốn thì sẽ có thêm nhiều bạc để tướng công đến kinh thành thuận tiện hơn”.
Dừng một chút, nàng lại nói: “Hay là thế này, tướng công mang theo đồ khô lên đường, khi có đủ bạc thiếp sẽ gửi trạm dịch đến cho chàng”.
“Không cần”. Thẩm Tự bình tĩnh nói, vẻ mặt có chút thất lạc.
Ngày thành thân, hắn ta hứa với nàng lấy năm mươi lượng bạc, nhưng không thực hiện được, hiện tại nàng gặp khó khăn, không chuẩn bị được bạc cho haứn ta vào kinh, hắn ta càng không thể mở miệng phàn nàn.
“Nương thấy thế nào ạ?” Tô Vũ Loan nhìn Thẩm mẫu.
Thẩm bà tử mở miệng rồi lại ngậm vào. Toàn bộ tiền bạc trong nhà đều bị Thẩm Ninh tiêu hết, bà ta không thể kiếm ra được số tiền như vậy. Bà ta có thể làm gì khác được? Đó là cách duy nhất rồi.
Sáng hôm sau Thẩm Tự dậy sớm, Thẩm bà tự thu dọn hành lý cho hắn ta, chuẩn bị cho hắn ta một túi lớn đồ ăn khô và nước uống, còn luộc hơn mười quả trứng gà.
Thẩm Tự ôm bọc hành lý nặng, trong lòng có chút khó chịu, “Nương, nhi tử đi rồi, nương ở nhà chăm sóc Ninh nhi”.
“Được rồi, nương biết, con cũng phải tự chăm sóc bản thân, mỗi khi đến trạm dịch thì gửi thư báo bình an”. Thẩm bà tử nhìn nhi tử, khuôn mặt hiện yêu thương và lo lắng.
“Nhi tử biết, bên ngoài trời lạnh, nương mau về đi”.
“Ừ!”.
Thẩm bà tử đứng ở cổng nhìn theo nhi tử đi xa, còn vụng trộm lau nước mắt rồi quay về sân”.
Lúc này, Tô Vũ Loan vừa mới thức dậy.
Nhìn thấy nàng, Thẩm mẫu tức giận: “Hôm nay Tự ca nhi xuất phát, ngươi là thê tử còn không ra đưa tiễn”>
Tô Vũ Loan không biểu cảm nói: “Hôm qua trong cửa hàng xảy ra rất nhiều chuyện, con quá mệt mỏi, nên ngủ quên mất”.
Thấy thái độ thờ ơ không quan tâm của nàng, Thẩm bà tử càng tức giận hơn: “Nhìn ngươi xem, thờ ơ với cả phu quân mình, nào có bộ dạng của thê tử chứ!”
Thẩm bà tử thực sự thấy hối hận vì đã để Tự ca nhi thành thân với nàng, cứ tưởng rằng sau khi thành thân rồi nàng sẽ thực sự trở thành nàng dâu Thẩm gia, nàng sẽ càng kiếm nhiều tiền hơn cho bọn họ.
Ai có thể ngờ được, tiền bạc không thấy đâu mà tính khí ngàng càng lớn.
Ngay cả khi nói chuyện với bà bà cũng không thấy có sự tôn trọng nào.
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Vũ Loan trở nên lạnh lùng, nhìn vào bà ta, hỏi thẳng: “Vậy theo bà, nàng dâu trông như thế nào?”
Thẩm bà tử nghẹn lại, tức giận đến tái xanh cả mặt.
Tô Vũ Loan phớt lờ bà ta, quay người đi ra khỏi nhà.
....
Khi nàng đến thị trấn, cửa hàng đã mở cửa, Xuân Miên đang dùng xẻng xúc tuyết bên ngoài.
Hai ngày đêm vừa qua tuyết rơi nhiều, trên đường đọng một lớp tuyết dày.
Nàng ấy dùng xẻng tạo ra một con đường ở giữa, để cho Tô Vũ Loan và khách hàng thuận tiện ra vào Tú Ngọc Các.
“Bà chủ, tỷ đến rồi”. Nhìn thấy Tô Vũ Loan, Xuân Miên mỉm cười chào hỏi.
Tô Vũ Loan cũng mỉm cười với nàng ấy: “Cẩn thận đừng để ngã, mặt đất trơn trượt lắm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-54-muon-tien-khong-co.html.]
Xuân Miêm vỗ n.g.ự.c đáp: “Đừng lo lắng, muội làm việc tỷ cứ yên tâm”.
Tô Vũ Loan gật đầu đồng ý rồi bước vào cửa hàng.
“Tô cô nương, Tô cô nương...”
Vừa bước vào quầy, nàng đã nghe thấy giọng nói háo hức của La Tam Nương vọng từ bên ngoài cửa.
Giây tiếp theo, nàng thấy nàng ta từ bên ngoài chạy vội vào.
Xuân Miên đang xúc tuyết ngoài cửa, thấy nàng ta vội vàng như vậy, gương mặt trắng bệch, tưởng rằng có chuyện khủng khiếp gì đó đã xảy ra, nên cũng theo vào bên trong.
“Tam Nương, có chuyện gì từ từ nói”. Tô Vũ Loan thấy nàng ta thở hồng hộc, vì thế rót cho nàng ta một chén tà nóng, ý bảo nàng ta bình tĩnh lại.
La Tam Nương không quan tâm đến việc uống trà, sau khi hít thở sâu, nàng ấy nói: “Tô cô nương, ta vừa đưa Xuân Miên tới thị trấn, lúc quay trở về thì thấy tên khất cái thọt chân ở ngõ Thạch Kinh ngày hôm đó.
Ta sợ mình nhận nhầm nên trốn từ xa quan sát một lúc lâu. Sau đó phát hiện ra hắn ta có một vết sẹo trên mu bàn tay phải giống hệt như ngươi từng nói”.
Khi Tô Vũ Loan nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên căng thẳng, nàng vội nói với La Tam Nương: “Nhanh lên, mau đưa ta đến đó”.
Nói xong, lại nói với Xuân Miên: “Xuân Miên, đóng cửa hàng lại”.
Thấy nàng vội vàng như vậy, Xuân Miên cũng không hỏi nhiều, đóng cửa hàng lại, đi theo hai người đến ngõ Thạch Kinh.
Sâu trong ngõ Thạch Kinh có một ngôi nhà đổ nát, ba người họ đi dọc theo con hẻm đến bên ngoài ngôi nhà đổ nát.
Nhìn qua cách cửa mục nát, nhìn thấy một tên khất cái nhếch nhác bẩn thỉu nằm bên trong.
Tô Vũ Loan nhận ra quần áo trên người tên khất cái này, giống hệt bộ quần áo của tên khất cái mà nàng nhìn thấy ngày hôm đó.
Sau đó, nàng quay lại thì thầm với Xuân Miên.
Xuân Miên nghe xong gật đầu, rồi chậm rãi đẩy cánh cửa đổ nát ra, lặng lẽ tiến về phía trước, tóm lấy tên khất cái đang ngủ.
Tên khất cái đang ngủ ngon thì bỗng nhiên thấy cánh tay mình bị tóm chặt một cách khó hiểu. Hắn ta kinh hoảng cùng bối rối, “Buông ta ra, ngươi muốn làm gì?”
Xuân Miên gia tăng lực trên tay, “Thành thật một chút, đừng có nhúc nhích, bà chr của ta có chuyện muốn hỏi ngươi”.
“Buông ta ra, buông... ta ra”.
Tên khất cái giãy dụa một cách tuyệt vọng trong tay Xuân Miên, nhưng không thể nào thoát ra được.
Đột nhiên, có hai người bước vào cửa, tên khất cái ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai nữ nhân đang đánh giá hắn ta.
Tên khất cái giãy giụa một lúc rồi hét lên với hai người trước mặt: “Thả ta ra, các ngươi muốn làm gì?”
Tô Vũ Loan không lên tiếng, mà vươn tay kéo ống tay áo bên phải của hắn ta lên.
“Ngươi là ai? Định làm gì?” Tên khất cái bị Xuân Miên giữ chặt không thể nhúc nhích được, chỉ có thể há mồm kêu to.
Tô Vũ Loan chắc chắn vết sẹo này giống hệt vết sẹo trên tay tên bắt cóc nàng ngày bé.
Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào tên khất cái và hỏi: “Trả lời ta thật trung thực, ta sẽ thả ngươi đi”.
Tên khất cái gật đầu liên tục.
“Ta hỏi ngươi, hơn mười năm trước ngươi có bắt cóc rồi bán một nữ hài tầm bảy tám tuổi hay không?”
“Tiểu nữ hài...”
Nghe xong, đột nhiên tên khất cái nhìn thẳng vào Tô Vũ Loan, ánh mắt không dám tin, “Chẳng lẽ ngươi là... ngươi là...?”
Tô Vũ Loan nhìn chằm chằm vào hắn ta, “Đúng vậy, ta chính là nữ hài mà ngươi đã bắt cóc và bán đi đó”.
Khuôn mặt bẩn thỉu của tên khất cái hiện nét hoảng sợ, hắn ta vội vàng gục đầu xuống.
Bị bàn tay của Xuân Miên kéo ngược lại, tên khất cái đau đớn, phải ngẩng đầu lên lần nữa.
Tô Vũ Loan lạnh lùng nhìn hắn ta, “Ta hỏi ngươi, lúc đó ngươi bắt cóc ta ở đâu? Nhà ta ở chỗ nào?”