Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 56: Đến nhà cầu thân

Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:21:28
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vũ Loan lại hỏi phụ nhân đẫy đà kia: “Xin ngài lưu lại địa chỉ, ngày mai ta sẽ cho người đến đo kích cỡ của tiểu thư nhà ngài."

 

“Lưu phủ chúng ta ở tại ngõ Đồng Hoa, đường Bắc Bình.” Sau đó bà tử đẫy đà lấy ra mười lượng bạc: "Còn đây là tiền đặt cọc."

 

Tô Vũ Loan nhận lấy bạc, tươi cười nói: “Được ạ."

 

Sau khi bà tử mập mạp rời đi, La Tam Nương bước tới, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đặt cọc mười lượng bạc, wow, không biết lai lịch của Lưu gia là gì? Hào phóng quá."

 

Tô Vũ Loan mỉm cười nói với nàng ta: “Người ttrong miệng bà tử kia vừa nhắc đến là  Lưu Nguyên Vũ, nhà giàu nhất trấn này. Mấy cửa hàng lương thực và dầu trong trấn đều là của Lưu gia."

 

“Hóa ra là thế." La Tam Nương đột nhiên nói: “Chẳng trách bà tử kia nói thêu tốt giá y không chỉ có tiền công mà chủ nhân bà ta còn có bạc thưởng, chúng ta gặp được đại khách hàng rồi."

 

“Vì vậy, thời gian tới, ngươi phải chăm chỉ làm lụng để thêu xong chiếc giá y này." Tô Vũ Loan nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: “Thêu xong đơn hàng này, ngươi không chỉ kiếm được rất nhiều tiền mà còn giúp Tú Ngọc Các chúng ta mở rộng phạm vi kinh doanh."

 

La Tam Nương nghe thấy vậy, đột nhiên nàng ta cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, vì thế nghiêm túc gật đầu: “Tô cô nương đã nói như vậy thì ta càng phải thêu thật tốt, sẽ không khiến cô nương thất vọng."

 

Tô Vũ Loan gật đầu, lại nói với nàng ta: “Nhân tiện, ngươi đã nhớ được địa chỉ mà bà tử kia nói thì sáng sớm ngày mai ngươi đến Lưu phủ để đo kích cỡ cho Lưu tiểu thư."

 

“Được, ta nhớ rồi." La Tam Nương gật đầu.

 

....

 

Tuyết rơi vài ngày rồi ngừng hẳn, sau Tết nhà nhà lại quay về cuộc sống bận rộn.

 

Thẩm bà tử vẫn một ngày ba bữa cơm bưng vào phòng phía Tây như mọi khi.

 

Nhưng hầu hết đều phải bưng ra ngoài nguyên vẹn.

 

Lúc này, Thẩm bà tử lại bê đồ ăn vào, thấy cháo và trứng gà buổi sáng vẫn còn nguyên trên bàn.

 

Thẩm bà tử lắc đầu thở dài, đặt đồ ăn xuống rồi nhẹ nhàng đến bên giường, vỗ vỗ vào vai Thẩm Ninh: "Ninh nhi, dậy ăn chút gì đi."

 

“Nương biết con vẫn đau lòng vì vết sẹo trên mặt, nhưng đại ca con đã nói, khi tới kinh thành, nó sẽ tìm đại phu nổi danh nhất để chữa trị cho con."

 

“Nghe lời đại ca, dậy ăn một chút đi."

 

Thẩm mẫu nhẹ nhàng thuyết phục, nhưng Thẩm Ninh vẫn nằm im không nhúc nhích.

 

Hiện tại má nàng ta trũng xuống, tàn tạ như cỏ dại héo khô, hai mắt đờ đẫn, cả người vô hồn không có sức sống.

 

Thấy nàng ta như vậy, trong lòng Thẩm bà tử đau đớn như bị d.a.o đâm. Bà ta thở dài thườn thượt nói: “Ninh tỷ nhi, mẫu thân cầu xin con, ăn chút gì đó đi, nếu cứ không ăn uống thế này, chẳng lẽ muốn ta kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh hay sao?”

 

Nói chuyện, mắt Thẩm bà tử đỏ lên. Đã gần nửa tháng trôi qua, Thẩm Ninh vẫn không ăn không uống. Nếu tiếp tục như thế này, sớm muộn gì Thẩm Ninh cũng sẽ chết.

 

“Nương...”

 

Thẩm Ninh nhìn Thẩm bà tử bằng đôi mắt vô hồn: “Nương, đây có phải là báo ứng của con không?”

 

Thẩm bà tử sửng sốt, nhanh chóng nói: “Nào có chuyện báo ứng gì chứ, con đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?”

 

“Nếu như không phải báo ứng, tại sao ông trời lại phá hủy thứ quan trọng nhất của con?” Thẩm Ninh nói, vươn tay lên sờ vào mặt mình.

 

Sau khi chạm vào các vết sẹo lồi trên mặt, nước mắt nàng ta không kìm được mà chảy không ngừng.

 

Thấy vậy, Thẩm bà tử nắm lấy tay nàng ta an ủi: “Không đâu, Ninh tỷ nhi đừng suy nghĩ lung tung. Đại ca con nói, chỉ cần có tên trong bảng vàng, nó sẽ nhờ đại phu nổi danh nhất kinh thành chữa trị cho con, gương mặt của con sẽ tốt lên thôi."

 

“Thật à?” Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt vô hồn của Thẩm Ninh: "Liệu gương mặt của con có trở lại như ban đầu không?”

 

“Được." Thẩm bà tử thấy hai mắt nữ nhi ánh lên tia sáng hi vọng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói: “Nhất định sẽ trở lại."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-56-den-nha-cau-than.html.]

Dưới sự an ủi của Thẩm bà tử, cuối cùng trên mặt Thẩm Ninh cũng hiện lên tia sức sống, nàng ta ngồi dậy ăn một chén cháo nhỏ.

 

....

 

Bên này, La Tam Nương đã nhanh chóng đến Lưu phủ để đo kích cỡ cho Lưu tiểu thư, buổi trưa quay về Tú Ngọc Các.

 

Vừa bước vào cửa, Tô Vũ Loan đã thấy vẻ chán nản trên gương mặt nàng ta.

 

Tô Vũ Loan nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi lại quay về rồi? Có vấn đề gì sao?”

 

La Tam Nương thở dài: “Ôi trời, đừng nhắc đến nữa. Tô cô nương, ngươi không biết Lưu tiểu thư khó tính như thế nào đâu. Nàng ta rõ là to béo, nhưng lại muốn làm kích cỡ nhỏ để khi mặc vào trông mảnh mai hơn. Ai, ngươi nói xem đây chẳng phải là cố tình làm khó người khác ư?”

 

Tô Vũ Loan nghe xong có chút sửng sốt: "Hầu hết giá y là may đo riêng, nếu đổi thành kích cỡ nhỏ hơn, trong ngày đại hỉ lại không mặc vừa thì sẽ phiền phức lớn."

 

La Tam Nương cũng lo lắng như vậy, vì thế khi Lưu tiểu thư đưa ra yêu cầu đổi kích cỡ thành nhỏ hơn, nàng ta cũng đã nói rõ với Lưu tiểu thư về nguy cơ khi làm như vậy.

 

Nhưng Lưu tiểu thư rất ngang ngược, còn nói rằng Lưu gia bọn họ đã thanh toán tiền đặt cọc, Tú Ngọc Các ta phải làm theo yêu cầu của họ.

 

La Tam Nương không còn cách nào đành phải cắn răng đồng ý.

 

Nàng ta nhìn Tô Vũ Loan, bực bội nói: “Nếu biết trước Lưu tiểu thư kiêu ngạo và vô lý như vậy, thì chúng ta không nên nhận công việc này."

 

Tô Vũ Loan: “Hiện giờ đã nhận rồi, có nói tiếp cũng vô dụng. Ta vẫn phải nghĩ ra cách thỏa mãn yêu cầu của Lưu tiểu thư, đồng thời còn phải đảm bảo chiếc giá y này vừa vặn."

 

Hai người thảo luận chuyện này đến tối muộn, dù trời đã tối họ vẫn chưa nghĩ ra được cách nào đảm bảo lợi ích tốt nhất cho cả hai bên.

 

Tô Vũ Loan không còn cách nào khác đành phải nói: “Chúng ta về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai lại tính tiếp."

 

La Tam Nương quay về.

 

Tô Vũ Loan tính toán xong thu chi, cũng trở về thôn Vân Tây.

 

Vừa bước vào sân, nàng đã nghe thấy âm thanh nói chuyện từ phòng chính vọng ra.

 

“Thẩm tẩu tử, nhi tử nhà ta từ nhỏ đã thân thiết với Ninh tỷ nhi nhà tẩu, hai người bọn họ có thể coi là thanh mai trúc mã. Nếu tẩu đồng ý cửa kết thân này, sau này ta sẽ coi Ninh tỷ nhi như nữ nhi trong nhà."

 

Nghe giọng nói này, giống như là Chu bà tử của thôn bên cạnh.

 

Chu Đào, nhi tử của Chu bà tử đã thích Thẩm Ninh từ nhỏ.

 

Hai năm trước, Chu gia cũng từng mời một bà mai đến cửa cầu thân. Nhưng Thẩm Ninh kiêu ngạo và coi thường Chu Đào xuất thân từ gia đình bình thường nên từ chối.

 

Sau này, khi biết Thẩm tự đã lên kinh dự thi, Chu bà tử lại đến Thẩm gia cầu thân lần nữa.

 

Nhưng kết quả vẫn là như vậy, bị Thẩm Ninh trực tiếp đuổi ra ngoài.

 

Nàng ta muốn gả vào gia đình giàu có, quyền quý, đương nhiên không thể nào coi trọng một thợ mộc tầm thường như Chu Đào được.

 

Kiếp này, Thẩm Ninh đã bị hủy dung, không biết nàng ta sẽ nhìn nhận cuộc cầu thân này như thế nào.

 

Tô Vũ Loan còn đang nghĩ tới chuyện giá y nên không đến chính phòng mà đi thẳng về phòng mình.

 

Không ngờ, Chu bà tử thấy nàng trở về, lập tức chào hỏi: “A, nàng dâu Tự ca nhi về rồi à?”

 

Lúc này, dù không muốn thì Tô Vũ Loan vẫn đành phải đi đến phòng chính.

 

“Dì Chu." Sau khi bước vào, Tô Vũ Loan cười chào hỏi Chu bà tử.

 

Chu bà tử mặc bộ quần áo thô bằng vải lanh, có lông mày xếch và đôi mắt hình tam giác, bà ta nhìn chằm chằm Tô Vũ Loan tươi cười nói: “Ai dô, mấy năm không gặp, nàng dâu của Tự ca nhi ngày càng đẹp. Vậy chắc chắn Ninh tỷ nhi cũng là một cô nương yểu điệu."

 

Loading...