Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 57: Kiêu ngạo
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:26:53
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thẩm bà tử thay đổi ngay lập tức.
Tô Vũ Loan không trả lời, im lặng ngồi một bên.
Chu bà tử không biết Thẩm Ninh bị hủy dung, vẫn luôn mồm khen với Thẩm bà tử: “Ta vẫn nhớ rõ Ninh tỷ nhi từ nhỏ đã rất nghị lực, con bé không sợ những trò đùa của tiểu tử nhà ta. Tiểu tử không nên thân nhà ta luôn mồm nói không phải Ninh tỷ nhi thì không kết hôn, ta không còn cách nào khác đành phải mặt dày tới cửa cầu thân hết lần này đến lần khác."
Tô Vũ Loan không dấu vết liếc nhìn Thẩm bà tử.
Mặc dù vẻ mặt Thẩm bà tử trông khó coi, nhưng bà ta không có ý định đuổi người.
Hai năm trước khi Chu bà tử đến cầu thân, Thẩm bà tử từ chối ngay lập tức, nhưng hiện tại lại nói chuyện với bà ta lâu như vậy, có lẽ lần này Thẩm bà tử không định từ chối mối hôn sự này.
Dù sao thì Thẩm Ninh cũng bị hủy dung, nàng ta không thể gả vào gia đình quyền quý giàu có, có lẽ gia đình bình thường không coi thường vẻ hiện tại của nàng ta.
Chu Đào của Chu gia vẫn luôn không quên được Thẩm Ninh, nếu Thẩm Ninh gật đầu đồng ý, thì đây sẽ là mối hôn sự tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Thẩm bà tử nở nụ cười nói với Chu bà tử: “Chu Đào nhà ngươi anh tuấn, lại chịu khó, ta rất thích, nhưng chuyện này còn phải xem ý muốn của Ninh tỷ nhi."
Ngay khi nghe nói có thể có cơ hội, Chu bà tử gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, hôn sự là chuyện lớn, phải suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu như đồng ý mối hôn sự này, ta ra 60 lượng bạc đặt cọc làm sính lễ, ta hi vọng tẩu có thể giúp ta nói vài lời tốt đẹp."
Khi nghe thấy sính lễ là 60 lượng bạc, trên mặt Thẩm bà tử lộ ra vẻ kinh ngạc. Theo như bà ta được biết điều kiện của Chu gia chỉ ở mức trung bình, sao có thể lấy ra được 60 lượng đặt mua sính lễ?
Nhìn ra sự kinh ngạc của Thẩm bà tử, Chu bà tử vui vẻ giải thích: “Năm trước Chu Đào nhà ta có mở một tiệm mộc trong thị trấn, việc làm ăn rất tốt, kiếm được một ít tiền."
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Thẩm bà tử chân thành hơn một chút: “Ta hiểu rồi, tiểu tử Chu Đào quả thực rất tốt."
Chu bà tử cười khiêm tốn: “Không thể sánh bằng tiểu tử nhà tẩu, nhưng có thể nuôi sống cả gia đình."
Nói đến đây, Chu bà tử liếc nhìn Thẩm bà tử, ngập ngừng nói: “Nếu hôn sự thành, sau này nhà chúng ta đều phải dựa vào sự giúp đỡ của Tự ca nhi."
Trên mặt Thẩm bà tử không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại hừ lạnh. Tóm lại vẫn là vì nhìn thấy tương lai của Tự ca nhi tươi sáng, muốn dùng mối hôn sự này để bám vào Thẩm gia họ.
Nếu là trước đây, bà ta sẽ từ chối ngay không cần hỏi ý kiến Thẩm Ninh, nhưng hiện tại khuôn mặt của Thẩm Ninh đã thành ra như vậy, rất khó để kiếm một gia đình như ý.
Cho dù trong lòng không thích, Thẩm bà tử cũng không từ chối dưts khoát.
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ta về trước vậy." Chu bà tử đứng dậy, vẫn không quên nói với Thẩm bà tử: “Tẩu tử, ngài phải nói những lời hay với Ninh tỷ nhi đấy nhé."
Thẩm bà tử cười nhạt nói: “Đừng lo, ta sẽ thuyết phục nha đầu đó."
Chu bà tử vui lòng rời đi.
Tô Vũ Loan vừa định quay về phòng, đã bị Thẩm bà tử ngăn lại: “Vũ Loan, ngươi đợi một lát."
Nghe vậy, Tô Vũ Loan đứng lại, khó hiểu nhìn Thẩm bà tử.
Thẩm bà tử hỏi nàng: “Tự ca nhi đã đi hơn nửa tháng rồi, việc làm ăn của cửa hàng ngươi thế nào?”
Ánh mắt Tô Vũ Loan khẽ đảo, nàng nói: “Tình hình đang được cải thiện dần, trong vài tháng tới con có thể thu hồi vốn."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm bà tử phai nhạt.
Lúc xuất phát, Tự ca nhi tổng cộng chỉ có vài lượng bạc, làm sao có thể trụ nổi thời gian dài tận một hai tháng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-57-kieu-ngao.html.]
Bà ta cau mày, suy nghĩ bay tới 60 lượng bạc của hồi môn trên bàn.
...
Hôm nay, sau khi được Thẩm bà tử an ủi, cuối cùng trên mặt Thẩm Ninh cũng xuất hiện chút sức sống.
Nàng ta đang nằm trên giường thêu thùa.
Dù việc thêu thùa này rất lộn xộn nhưng đây là việc duy nhất nàng ta có thể làm để giúp bản thân bình tĩnh là và g.i.ế.c thời gian.
Sau khi thấy Thẩm mẫu đi vào, trên mặt nở nụ cười đã lâu chưa thấy: “Nương, sao nương còn chưa ngủ?”
Thấy nàng ta đang tập thêu, Thẩm mẫu rất hài lòng, dường như Thẩm Ninh của trước đây đã trở lại.
Ngồi xuống mép giường, Thẩm mẫu nắm lấy tay nàng ta, cười nói: “Hôm nay... có người đến làm mai."
Thẩm Ninh nghe thấy vậy, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Sự bình tĩnh trong lòng lại bắt đầu trở nên cuồng loạn: “Nương, con đã nói là không kết hôn, cho dù là ai đến cầu thân con cũng sẽ không kết hôn."
Thấy vậy, Thẩm mẫu vội giải thích với nàng ta: “Ninh tỷ nhi, con đừng vội kích động, hãy nghe nương nói. Người đến cầu hôn không phải ai khác, chính là Chu gia, chính là Chu gia hai năm trước đã đến cầu thân đó."
“Chu gia?” Trong đầu Thẩm Ninh có chút ấn tượng, nhưng vẫn nói: “Ngài có thể từ chối, hiện tại con còn không dám ra khỏi cửa, nếu như người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo con, ai còn dám kết hôn."
Nàng ta hiểu suy nghĩ của Chu Đào đối với mình, lúc trước nàng ta từ chối lời kết thân vì hoàn cảnh gia đình họ nghèo khó.
Hiện tại, nàng ta thành ra thế này, nhưng nàng ta vẫn không nghĩ muốn gả cho một tên thợ mộc.
Thẩm mẫu vẫn biết như nhi của mình kiêu ngạo, vì vậy nhẹ nhàng thuyết phục: “Ninh tỷ nhi, hiện tại con cũng không còn trẻ, cũng nên tính đến chuyện kết hôn."
“Nương có thể nhìn ra được Chu Đào từ nhỏ đã thích con, nhất định nó sẽ không chê dáng vẻ con bây giờ.
Về phần Chu bà tử, bà ta muốn nhân cơ hội nào bám vào đại ca ngươi, để sau này có thể giúp đỡ Chu Đào của bà ta.
Cho dù biết hoàn cảnh hiện tại của con đi nữa, thì vì lợi ích mà huynh trưởng con mang lại, bà ta vẫn phải cho con ba phần thể diện.
Nếu như vậy, khi con gả vào Chu gia, cuộc sống sẽ không quá khó khăn."
Nghe xong, Thẩm Ninh ném khuôn thêu sang một bên, nói với giọng không hài lòng: “Ngay cả nương bây giờ cũng cho rằng con đã bị hủy dung, chỉ xứng đáng gả cho một tên thợ mộc quèn. Còn phải dựa vào danh tiếng của huynh trưởng để có một chỗ đứng trong nhà chồng à?”
Thẩm mẫu cau mày, vội vàng nói: “Nương không có ý này, Ninh tỷ nhi, con đừng nghĩ như vậy. Nương chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt cho con mà thôi. Dù sao sau này con cũng phải kết hôn, vì vậy... Thay vì kéo dài khiến con bị trì hoãn, thì tốt hơn hết là tận dụng ưu thế tìm lấy một gia đình phù hợp...”
Còn chưa nói xong, bà ta đã bị Thẩm Ninh cướp lời: “Mẫu thân cho rằng dáng vẻ hiện tại của con sẽ làm cho đại ca mất mặt đúng không? Hay là cho rằng con khiến cho mọi người xấu hổ, nên vội vàng muốn gả con đi?”
“Không, không, không phải." Thẩm bà tử vội vàng xua tay: "Sao nương có thể ghét con được."
“Vậy tức là ngài nghĩ rằng con đang làm mất mặt đại ca?”
“Không phải, nha đầu con đừng đoán vớ vẩn, linh tinh."
Thẩm Ninh giễu cợt: “Không phải như vậy thì ngài không cần phải vội vàng. Con sẽ không kết hôn, nếu ngài cứ khăng khăng ép buộc, ta chỉ còn con đường chết."
Thấy nữ nhi quyết đoán như vậy, Thẩm bà tử bất lực thở dài nói: “Được rồi, được rồi, nếu con không muốn kết hôn thì không kết hôn là được, nương sẽ trả lại sính lễ cho Chu gia."
Thẩm Ninh siết chặt nắm tay, mặt nàng ta biến dạng nhưng nếu phải cưới người nam nhân nàng ta không thích, nàng ta không thể làm được.