Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Hà đặt than tổ ong xuống rồi lại vội vàng đi ra ngoài.

Lý Mộng thu dọn đồ đạc xong, cũng đẩy xe đi ra ngoài.

Những chiếc xe đẩy này đều là của nhà máy, bề ngoài loang lổ cũng không thể gấp gọn lại được, nhưng tóm lại đều là công cụ có thể sử dụng được, không dùng thì phí.

Khương Nặc thì tiếp tục làm thịt khô và thịt hun khói.

Chính mình làm nên ăn ngon, mỗi lần ra lò một mẻ thịt dê khô, cô đều phải nếm thử hương vị rồi lại so sánh, có cảm giác mình vẫn rất có thiên phú nấu cơm, thịt khô càng nướng càng săn chắc, ăn cũng càng ngon hơn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Một mẻ thịt dê khô nữa đã ra lò, 4 miếng thịt hun khói nữa cũng đã làm xong.

Vừa vặn Lý Mộng mang theo nửa xe rau dại trở về, đặt đồ đạc qua một bên rồi bước tới giúp Khương Nặc gỡ thịt hun khói từ trên giá xuống, lúc này mới cởi áo mưa ra.

“Thu hoạch cũng nhiều đấy.” Khương Nặc nhìn số rau dại kia.

Hiện tại số người nhận biết rau dại còn không nhiều, qua hai năm nữa, muốn đào chút rau dại cũng không dễ dàng.

Tâm tình Lý Mộng cũng rất tốt, những món ăn này cũng đủ để ăn rất lâu.

“Chờ đến lúc có điều kiện thì vẫn phải tự mình trồng một ít rau. Tôi đã mua một ít hạt giống trên mạng, cũng thử trồng vào trong chậu hoa nhưng căn bản trồng không sống được, có thể là do không có ánh mặt trời, cũng có thể là hạt giống của tôi không được bảo quản tốt, cũng may là tùy tiện mua nên cũng không nhiều.” Lý Mộng nói: “Cũng không biết trận mưa này có dừng lại hay không, dù sao thì đây là trận mưa kéo dài nhất trên trái đất, ước chừng cũng cả hai triệu năm mới có.”

Khương Nặc nghe vậy khẽ lắc đầu.

Đúng vậy, sức mạnh của con người ở trước mặt thiên nhiên thực sự quá nhỏ bé.

Con người sống trước tận thế thoải mái như vậy chính là bởi có khí hậu thích hợp cho con người sinh tồn.

Một khi khí hậu có biến hóa, đối với nhân loại mà nói chính là thiên tai ngập đầu.

Lý Mộng buộc rau dại lại rồi cất vào trong túi dệt.

Cộng thêm thịt dê khô và thịt hun khói trước đó, có chừng ba túi lớn.

Cho đến lúc này, bọn họ đã làm thịt 33 con dê, mỗi con có khoảng 40 cân thịt, làm thành thịt khô còn khoảng 20 cân, vậy là đã có hơn 600 cân, đây là còn chưa tính tới phần nội tạng.

“Tôi phải chạy về trước một chuyến.” Khương Nặc nói: “Đồ quá nhiều rồi, đến lúc đó không mang về hết được, tôi phải chuyển những thứ này về trước.”

Lý Mộng đồng ý: “Như vậy là tốt nhất, đồ vật chất đống quá nhiều, thuyền xung kích không chở nổi, hơn nữa mục tiêu quá lớn, trên đường trở về rất dễ bị người ta chú ý tới.”

Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ, ba người mải mê làm việc chỉ ngủ được được có bốn năm tiếng, ba con d.a.o phay đều đã bị hỏng, thùng sắt bị dầu mỡ và m.á.u làm bẩn, cũng cần điều chỉnh lại một chút.

Muốn bảo quản đồ ăn được lâu mà không làm sạch sẽ thì đó chính là một loại lãng phí.

“Nhất định cô phải chú ý an toàn, s.ú.n.g không được rời tay.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc bảo cô ấy yên tâm: “Hai người cũng vậy.”

Ngô Đại Hà khiêng túi dệt lên xe đẩy, đưa tới tận mép nước giúp Khương Nặc.

Khương Nặc khởi động động cơ, thuyền xung kích nhanh chóng phóng thẳng ra ngoài.

Đi đến chỗ bốn phía đều là nước, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, cô liền trực tiếp thu đồ vật vào không gian.

Đương nhiên cô cũng sẽ không thật sự về nhà.

Cô rời đi một chuyến quả thật một nguyên nhân là đồ vật quá nhiều, đến sau này sẽ không có cách nào mang đi hết.

Nhưng một nguyên nhân khác nữa mới là nguyên nhân chính.

Trước khi đến đây, cô có nhìn trên bản đồ, biết được ở cách đó không xa có một viện nghiên cứu công nghệ sinh học, chủ yếu là nghiên cứu về phương diện nuôi cấy tế bào, sản xuất sinh vật biến đổi gen.

Nhưng khi cô cẩn thận xem thử phần giới thiệu về viện nghiên cứu này thì lại phát hiện không chỉ như vậy.

Nơi này còn là một trong những cơ sở nghiên cứu hạt giống lớn nhất cả nước, bảo tồn số lượng lớn hạt giống cùng với mẫu vật, còn có mấy hạng mục nghiên cứu rất đặc thù, nhìn có vẻ rất thần bí.

Viện nghiên cứu ở trên núi, địa thế rất cao, hẳn là không bị ngập nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-102.html.]

Một nơi như vậy chắc chắn sẽ không bị bỏ hoang ngay khi xảy ra thiên tai, không thể tùy tiện xông vào giống như siêu thị được.

Cô định tranh thủ thời gian lần này đi qua đó xem xét, tìm hiểu một chút, thăm dò địa hình rõ ràng, tìm vị trí thuận lợi, chờ khi đã chuẩn bị đầy đủ rồi lại cân nhắc xem có nên đi vào đó hay không.

Khương Nặc ẩn mình trong rừng cây, chậm rãi tới gần căn nhà màu trắng ở trên đỉnh núi kia.

Vì để tìm nơi này, cô đã tốn rất nhiều thời gian.

Không có con đường chính xác, cũng không có bảng hiệu kiến trúc có thể tham chiếu, muốn tìm đường thực sự quá khó, ở trên bản đồ rõ ràng chỉ lái xe chưa đến nửa tiếng, ấy thế mà cô đã mất hơn 2 tiếng rồi.

Vùng ngoại ô ít cao ốc, giữa trời đất thỉnh thoảng dường như chỉ có một người một thuyền, lại bị dầm mưa lạnh vô cùng, lạnh đến tận đáy lòng, có một loại cảm giác nghi ngờ mình đang chống lại ý trời.

Có lúc mất phương hướng thì cực kỳ muốn từ bỏ.

TBC

Ngay cả Khương Nặc, trong lòng cô hiểu rõ, tâm tình của mình có thể ổn định và kiên định như thế, cũng là bởi vì có không gian tồn tại cho cô sức mạnh.

Cầm la bàn không ngừng điều chỉnh phương hướng, cuối cùng cô đã nhìn thấy một đỉnh núi, nơi này gần cảnh khu, gần đó có một vài hộ nhà nông và khu nghỉ dưỡng, gần như đều đã bị ngập, nhưng cầm ống nhòm nhìn sang, ở giữa rừng cây mà cô đang ẩn mình, mơ hồ nhìn thấy một căn nhà màu trắng, giống như tư liệu ở trên bản đồ.

Cô tìm nơi để cập bờ, thu tàu xung kích vào trong không gian, lấy mũ và khẩu trang ra đeo lên, lại tìm nơi hẻo lánh để ẩn nấp, bắt đầu thăm dò xung quanh.

Đầu tiên, căn nhà kia rất lớn.

Còn lớn hơn so với chỉ nhìn ảnh chụp, nhưng nghĩ đến cũng phải, một viện nghiên cứu lớn như vậy, không có khả năng có quy mô nhỏ.

Sau đó chính là bên trong có người, bởi vì thỉnh thoảng có khói bếp bay lên, không phải đang nhóm lửa thì chính là đang nấu cơm.

Còn có, bên trong có điện.

Mặc dù trời còn chưa tối, nhưng bầu trời u ám, ánh sáng ảm đạm, ánh sáng lộ ra từ cửa sổ rất dễ thấy.

Nói rõ có thiết bị phát điện, cũng có nhiên liệu.

Hơn nữa bọn họ cũng không che chắn ánh đèn, căn bản nói rõ không thèm để ý đến việc người khác nhìn thấy nơi đó có điện, không sợ hãi như thế, cũng không bị đập bị cướp, nói rõ cũng có vũ trang.

Hơn nữa lại không hề kém.

Nghĩ đến điều này, Khương Nặc cẩn thận hơn dùng ống nhòm quan sát căn nhà.

Căn nhà này tường vây quanh rất cao, chính diện là một cửa sắt lớn, còn có một tầng hàng rào sắt.

Cửa chính cũng đã đóng lại, không nhìn thấy cửa vào ở đâu.

Nhưng ở ngoài cửa lớn, có hai người đang đi tuần.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, bởi vì cô phát hiện ra, hai người này chắc chắn không phải người tốt.

Trên đời này, nhiều khi nhìn mặt mà bắt hình dong vẫn có lúc đáng tin.

Trước tiên không nói hai người kia cho dù là tướng mạo hay cách ăn mặc, hay là thần thái động tác, hiển nhiên đều là lưu manh đường phố.

Chỉ với việc bọn họ đột nhiên kéo một người từ trong nhà ra đè xuống đất đánh đập loạn xạ, vừa đánh vừa cười ha hả tìm niềm vui, chuyện này mà nhìn không ra là có vấn đề thì chính là hai mắt có vấn đề.

Bọn họ đánh xong còn không biết đang mắng chửi điều gì.

Khương Nặc không biết khẩu hình chữ, đại khái cũng có thể thấy rõ là những lời lẽ thô tục không có gì tốt đẹp.

Thu ống nhòm lại, trong lòng cô đại khái đã có phỏng đoán.

Xem xét từ trên tư liệu, viện nghiên cứu này có mấy viện sĩ hàn lâm, là một đoàn thể có học thuật chính quy, đều là giáo sư hay phó giáo sư gì đấy, sau đó cũng là cố vấn thạc sĩ.

Hai người kia rõ ràng không thể nào là một trong số những người đó.

Xem ra, viện nghiên cứu này đã bị người ngoài chiếm giữ rồi.

Sau khi mưa to tiến đến, khắp nơi đều là hồng thủy, quán ăn nhà dân ở gần đây gần như đã ngập hết, đoàn thể chủ lực trong viện nghiên cứu rất nhanh đã sắp xếp rút lui, nhưng chắc chắn cũng để lại mấy người phụ trách bảo vệ.

Căn nhà này ở địa thế cao trên núi, vừa có thiết bị hoàn hảo, còn có một số vật tư. Mưa to lâu như vậy, trật tự đã tan vỡ từ lâu, căn nhà của viện nghiên cứu kiên cố, tường vây cao ngất, chỉ có một cánh cửa lớn còn có hai lớp hàng rào sắt phòng thủ, có thể gọi là dễ thủ khó công, là cứ điểm tuyệt hảo.

Thế là, đã bị người khác chiếm lấy.

Loading...