Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:42
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Làm gì đó?” Anh Ngô liếc mắt ra hiệu, những người khác phân tán ra, chặn cửa lớn, không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn. “Anh thức thời thì để đồ và phụ nữ lại, tôi tha cho anh một con đường sống, cũng đỡ phải để cho chúng tôi phải ra tay.”
Ngô Đại Giang có ngốc cũng không tin bọn họ sẽ thật sự tha cho anh ta.
Anh ta không thể chết, anh ta c.h.ế.t rồi, Tiểu Giang phải làm sao bây giờ? Một bé gái 9 tuổi, một khi không có người bảo vệ, kết cục thê thảm biết bao nhiêu anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vậy cũng chỉ có phản kháng.
Hai chân Ngô Đại Giang run lên, nhặt một cái cờ lê lên cầm trên tay.
Anh ta khẽ cắn môi, dùng hết tất cả dũng khí, giơ cờ lê lên.
“Pằng” một tiếng.
Lý Mộng lại đột nhiên nổ súng.
Cô nhìn thoáng qua người lớn tiếng nhất trong đám người này chính là tên gầy kia, nhân lúc anh Ngô đang nói, anh ta cầm giáo mác muốn đánh lén.
Lý Mộng không suy nghĩ nhiều, lấy s.ú.n.g ra nhanh chóng lên đạn, bóp cò.
Tốc độ cô ấy nổ s.ú.n.g quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, viên đạn đã xuyên thẳng qua trán của tên gầy, ngã xuống ngay tại chỗ, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t lại nữa.
“Không hay rồi! Cô gái này có súng!” Anh Ngô hoảng sợ kêu lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Lý Mộng nổ s.ú.n.g chính là vì để uy hiếp, trước lực sát thương của vũ khí nóng, những con d.a.o và tuýp sắt kia đều thành trò cười.
Anh Ngô quyết định chạy thật nhanh, Lý Mộng lấy ná cao su ra, nắm một viên bi 8, b.ắ.n liên tiếp 3 phát, b.ắ.n trúng chân của anh Ngô, anh ta suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng vẫn nhịn đau ổn định thân thể, đảo mắt chạy ra ngoài.
“Không thể để cho bọn họ đi!” Lý Mộng vội kêu lên, trong lòng biết nếu thả cho những người này chạy mất, chắc chắn sẽ dẫn đồng bọn tới.
Thế là khẽ cắn môi, thu lại ná cao su, một lần nữa cầm s.ú.n.g lên, lên đạn bắn.
“Pằng!” Một phát súng.
Lần này anh Ngô trực tiếp bị b.ắ.n trúng, viên đạn xuyên qua bụng anh ta, anh ta chỉ có thể phát ra một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi, rồi ngã xuống.
Lý Mộng chuyển hướng, lại b.ắ.n một phát s.ú.n.g nữa.
Dưới khoảng cách này, mỗi một phát s.ú.n.g đều có thể trúng vào chỗ hiểm yếu, 4 phát b.ắ.n c.h.ế.t 4 người, tay của cô cũng đã run lên.
Nhưng 6 người phân tán chạy trốn, chớp mắt đã không nhìn thấy đâu, Lý Mộng cắn răng đuổi theo.
Lúc Lý Mộng nổ súng, Ngô Đại Giang cũng có hành động.
Tên đầu trọc cách anh ta gần nhất, thấy tình thế không đúng còn chạy nhanh hơn so với anh Ngô, còn trực tiếp ném tất cả vũ khí rồi chạy.
Ngô Đại Giang nhắm chuẩn gã ta, trực tiếp đi lên xô ngã trên đất.
Hai người cùng ngã ra đất, đầu trọc không sao, Ngô Đại Giang tự mình bị ngã thất điên bát đảo.
Đầu trọc đứng lên muốn chạy, kết quả lại bị Ngô Đại Giang kéo chân, hai người lần nữa ngã thành một đống.
“Ông g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”
Đầu trọc bị đau, trong lòng nổi giận, lấy d.a.o ra đ.â.m về phía người Ngô Đại Giang.
Ngô Đại Giang bị dọa gần chết, suýt nữa cũng quên chống cự, kết quả đầu trọc dùng sức quá mạnh, đ.â.m vào khoảng không không nói, còn bị Ngô Đại Giang một lần nữa nhào vào đè trên mặt đất.
Không có dao, đầu trọc chỉ có thể đánh tay đôi với Ngô Đại Giang, bắt đầu điên cuồng đánh nhau loạn xạ.
...
Trong rừng cây.
Mặt đất lầy lội không chịu nổi, nhưng sắc trời đã tối, vì đi đường tắt, anh Phương vẫn dẫn người xuyên thẳng qua rừng cây.
Anh ta không tin được họ Ngô kia, không thể để cho anh ta rời khỏi tầm mắt mình quá lâu.
Cho nên lúc nghe thấy tiếng súng, bọn họ cách nhà máy đã không xa lắm.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, sắc mặt anh Phương nhất thời thay đổi.
“Xảy ra chuyện rồi!” Thủ hạ cầm vũ khí muốn đuổi về phía bên kia, lại bị anh Phương gọi lại.
“Đợi một chút!”
“Sao vậy? Anh Phương, xảy ra chuyện rồi đó!”
Thủ hạ là người nóng tính, anh Phương lại có đầu óc hơn so với anh ta.
“Họ Ngô kia không có súng, tiếng s.ú.n.g vừa rồi, là người khác b.ắ.n ra, hơn nữa vang lên liên tục 4 tiếng, chắc chắn đã có người chết, bây giờ chúng ta đi lên có thể làm được gì? Để ăn đạn cùng à?” Anh Phương lạnh lùng nói: “Đối phương có súng, tuyệt đối không phải người dễ chọc, chút vũ khí trong tay chúng ta cũng không đủ nhìn.”
“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
“Rút lui!”
Anh Phương nói xong, quay người ngay lập tức trở về.
Mấy tay thủ hạ này, hơn phân nửa là sau khi mưa to mới chạy đến, đánh đ.ấ.m một chút thì không có vấn đề gì, nhưng đối diện với s.ú.n.g không chạy thì là kẻ ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-104.html.]
Họ Ngô có c.h.ế.t hay không, không liên quan gì với anh ta? Tên đó có lòng dạ, c.h.ế.t sớm thì sớm sạch sẽ!
Trên cây, nhìn thấy anh Phương nghe được tiếng s.ú.n.g xoay người bỏ chạy, Khương Nặc lắc đầu.
Thế đạo này, một đám côn đồ nhỏ bé cộng lại cũng có 200 tâm nhãn.
TBC
Cô lấy ná cao su và một viên bi 14, trọng lượng của viên bi sắt này, chỉ cầm trong tay cũng đã rất nặng, b.ắ.n ra cho dù tốc độ hay là sức phá hư cũng đều kinh người.
Lúc này, sắc trời đã rất tối, Khương Nặc thở nhẹ, tập trung tinh thần.
Viu——
Viên bi 14 từ đầu ngón tay cô bay thẳng ra ngoài, trong không khí cọ sát tạo ra một tiếng âm trầm, sau đó b.ắ.n vào bắp đùi một người trong đó, đau đến mức anh ta hét lên một tiếng thảm thiết ngã trên mặt đất.
“Ai?”
Anh Phương nhất thời hoảng hồn, thậm chí không hiểu rốt cuộc là vũ khí gì, không có tiếng súng, không phải súng, cũng không có mũi tên, nhưng lực sát thương cực lớn, là cái gì đánh tới?
Trong bóng tối, anh ta căn bản không nhìn thấy rõ thứ gì.
Viu ——
Còn chưa kịp phản ứng, một người bên cạnh lại trúng đạn, hơn nữa trúng vào mặt, đau đến mức anh ta lăn lộn ở ngay tại chỗ.
“Chạy mau! Nhanh!”
Anh Phương hét to, liều lĩnh chạy ra khỏi rừng cây, chạy trốn xuống dưới núi.
Chỉ cần trở lại bờ nước, lên thuyền, thì có thể sống sót. Đúng vậy, chỉ cần trở lại trên thuyền...
Rầm—— rầm rầm ——
Lại có tiếng động kỳ quái truyền đến từ phía sau, anh Phương nhìn lại, thiếu chút bị hù chết.
Một tảng đá lớn không biết từ chỗ nào đang lăn xuống theo dốc núi.
Anh Phương sợ vỡ mật, tiện tay túm lấy một người bên cạnh đẩy, tự mình thay đổi phương hướng tiếp tục chạy.
“A!”
Người bị anh ta kéo tới cản cứ như vậy bị tảng đá lớn đập trúng, trực tiếp bị nghiền thành thịt nát.
Còn lại 6 người.
Khương Nặc từ trên cây nhảy xuống, không nhanh không chậm đuổi theo.
Tính toán thời gian tạm dừng sử dụng lực tinh thần, cô cầm lấy ná cao su, lại yên lặng nắm một viên bi 14.
Người bị thương không chạy được, đang nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, lúc đi ngang qua cũng thuận tay c.h.é.m cho một dao.
Cô sẽ không để cho người khác có một chút cơ hội đứng lên phản công.
Anh Phương lộn nhào trốn về mép nước, đến lúc này, bên cạnh anh ta đã chỉ còn một người.
Bảy người còn lại, đều đang lẩn trốn trên đường không có.
Mỗi lần tiếng “Viu ——” kỳ quái vang lên, lại có một người ngã xuống, mà phòng tuyến tâm lý của anh Phương, cũng dần dần sụp đổ.
Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc là cái gì đang đuổi bọn họ!
“Thuyền đâu?”
Thật vất vả mới đến bờ nước, anh Phương trợn tròn mắt, tất cả tàu xung kích đều mất rồi!
Chuyện này sao có thể?
“Anh Phương, xong rồi, xong rồi! Không thấy thuyền đâu cả...”
Nghe thủ hạ ủ rũ nói, anh Phương khẽ cắn môi, giận không có chỗ phát tiết.
Ngừng thuyền cần ở nơi bằng phẳng.
Anh ta đã kiểm tra cẩn thận, đỉnh núi này, chỉ có nơi này có thể cập bờ đậu thuyền.
Ngoại trừ nơi này, không có chỗ nào có thể rời đi. Nói cách khác, từ nơi này không đi được, vậy thì không có khả năng chạy thoát.
Trong lòng anh ta quyết tâm, cắn răng nói: “Đi, trở về!”
Thủ hạ cũng sợ choáng váng: “Anh Phương, anh không nói sảng đấy chứ? Trở về không phải là sẽ c.h.ế.t sao?”
Anh Phương giơ tay tát cho tên thủ hạ một cái.
“Cậu sợ cái gì? Đường lui của chúng ta cũng đã bị phong lại rồi, căn bản không trốn thoát, còn không bằng nhân hiện tại quay đầu đánh g.i.ế.c trở về, g.i.ế.c đối phương trở tay không kịp, không chừng họ Ngô kia còn sống, chúng ta liên thủ, còn có một đường sống!”
Nói xong, anh ta nắm chặt con d.a.o dài trong tay, thay đổi phương hướng.
Nhưng vừa chờ anh ta quay người, trên tay lại đột nhiên đau đớn.
“Viu—— “
Lại là cái tiếng động đáng c.h.ế.t kia!