Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:44
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con d.a.o trong tay anh Phương rơi trên mặt đất, anh ta không cúi đầu nhặt, mà chính là không ngừng nhìn bốn phía, mãi cho đến khi có một bóng người xuất hiện trước mặt anh ta.
Là một cô gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp trẻ trung.
Anh Phương mở to mắt, anh ta không tin quái vật vừa rồi cứ truy đuổi bọn họ là một cô gái, ánh mắt còn đang đảo khắp bốn phía, muốn tìm ra cao thủ phía sau lưng cô.
Khương Nặc nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.
Người này ngược lại là người có quyết đoán, rất có lòng dạ, hôm nay không g.i.ế.c anh ta, tương lai chắc chắn có thù tất báo.
Nghĩ tới đây, cô mặt không đổi sắc tới gần, không một câu nói nhảm, trực tiếp lấy kiếm ra g.i.ế.c anh Phương.
“Cô...cô...”
Anh Phương che cổ, muốn đè lại m.á.u đang điên cuồng tuôn ra, cho đến chết, vẫn không dám tin vào tất cả những điều này.
Không phải anh ta không hề phòng bị, mà chính là căn bản không nhìn thấy cô gái này lấy kiếm ra lúc nào.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng, lại một kiếm đ.â.m chính giữa tim, để anh ta c.h.ế.t hoàn toàn.
Về phần người bên cạnh anh Phương kia, đã sớm bị doạ đến nhũn cả chân, không ngừng xin tha.
“Đừng g.i.ế.c tôi... Đừng g.i.ế.c tôi...”
Khương Nặc không rảnh nghe anh ta nói nhảm, giải quyết dứt khoát kết liễu anh ta.
Đến tận đây, cô đã thấy 9 người mất mạng.
Nhưng tiếng s.ú.n.g truyền đến từ nhà máy, nói rõ vẫn còn có đồng bọn. Người nổ s.ú.n.g quá nửa là Lý Mộng, Khương Nặc khẽ nhíu mày, đi lên trên núi.
Lúc tới gần nhà máy.
“Pằng!”
Khương Nặc nghe thấy tiếng s.ú.n.g truyền đến một lần nữa.
Cô tăng tốc đi qua, nhìn thấy một người đàn ông nằm trên đất, mà cách đó không xa, Lý Mộng thở phì phò hai tay cầm súng, khoe ra động tác b.ắ.n s.ú.n.g vô cùng tiêu chuẩn.
Người đàn ông bị b.ắ.n vào đầu, không có khả năng sống sót.
Khương Nặc đi tới.
Lý Mộng thấy là cô, toàn thân căng thẳng bất ổn đều đã biến mất, nhẹ nhàng thở ra một cái: “Cuối cùng cô cũng đã về rồi.”
Khương Nặc nói với cô ấy: “Đi vào rồi nói.”
...
Trở lại trong nhà máy, Ngô Đại Giang còn đang đánh nhau với đầu trọc.
Ngươi một quyền ta một quyền, hai người đều đánh cho mặt mũi bầm dập.
TBC
Ngô Đại Giang rất đau nhưng lại không lùi bước. Khuôn mặt con gái hiện lên trong đầu, anh ta dường như có sức mạnh vô tận.
“A.....”
Ngô Đại Giang hét lên một tiếng, điên cuồng đạp hai chân, đạp bay đầu trọc, lại dùng tay ôm đầu, liều mạng đánh về phía mặt của tên kia.
Đầu trọc lập tức bị đụng cho nổ đom đóm mắt.
Ngô Đại Giang cũng quyết tâm, nắm chặt cổ áo đầu trọc, ra sức đập đầu của gã ta xuống mặt đất.
Rầm rầm rầm....
Đầu trọc bị anh ta đập cho sắp nôn ra.
Lúc Khương Nặc và Lý Mộng đi vào nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Lý Mộng nói: “Có 6 người, trong tay đều có vũ khí, tôi sợ ná cao su không đủ lực sát thương, nên đã nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t 4 người, có một người chạy trốn, thế là tôi đuổi theo, từ nhà máy đuổi tới rừng cây, lại đuổi ra đến đường, cuối cùng vẫn nổ s.ú.n.g b.ắ.n trúng anh ta.”
Khương Nặc khẽ gật đầu: “Còn có người nào khác không?”
“Không có.” Lý Mộng dừng một chút, cúi đầu nói: “Có phải tôi lãng phí mất 5 viên đạn hay không? Nếu như là cô, không cần nổ s.ú.n.g đã có thể giải quyết.”
“Không, cô làm rất tốt.” Khương Nặc nhìn cô ấy: “Cô b.ắ.n 5 phát, 5 phát đều trúng chỗ hiểm, một s.ú.n.g là mất mạng. Kiểu tình huống ngàn cân treo sợi tóc này vốn dĩ cũng không có thời gian để do dự và thử lỗi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-105.html.]
Giọng điệu của Khương Nặc rất bình tĩnh, không có quá nhiều độ ấm.
Nhưng chuyện này ngược lại khiến Lý Mộng rất dễ chịu, sinh tồn trong loạn thế, cô ấy cần chứng minh giá trị của mình, cần Khương Nặc cho ra một đánh giá bình tĩnh lại chính xác, cái gọi lại an ủi chứa đầy tình người, lúc này không có chút tác dụng nào cả.
“Cảm ơn.”
Khương Nặc khẽ cười, lần này là mang theo độ ấm: “Không cần.”
Rất nhiều lời đến điểm là dừng, người hiểu thì không cần nhiều lời.
Hai người đi tới, nhìn thấy Ngô Đại Giang và đầu trọc vẫn còn đánh chưa xong, Khương Nặc đá văng đầu trọc, cưỡng ép kết thúc trận chiến dài dằng dặc này.
Ngô Đại Giang thở hổn hển, mệt mỏi tê liệt ngồi dưới đất: “Cô... cô Khương, cô... Lý, hai người... không sao chứ?”
“Tôi rất tốt.” Khương Nặc trả lời: “Anh nghỉ một lát đi.”
Cô nói xong cũng nhìn về phía Lý Mộng, chân thành nói: “Cô cầm súng, lấy đèn pin đi ra bên ngoài kiểm tra một chút, nhìn xem có cá lọt lưới hay không, thuận tiện, bên dưới còn có 9 bộ thi thể, ném hét vào trong nước đi.”
Lý Mộng gật đầu, không nói hai lời đi ra ngoài.
Khương Nặc bảo Lý Mộng đi kiểm tra, là bởi vì mỗi người đều có một điểm mù theo thói quen, một người kiểm tra ba lần, cũng không bằng để người khác đi kiểm tra thay một lần.
Đối phương cũng không phải là người già hoặc bác gái bình thường ở trong tiểu khu, mà chính là thế lực có tổ chức, hôm nay người tới nhất định phải diệt khẩu toàn bộ, tránh tai hoạ về sau.
Khương Nặc quay đầu, nhìn đầu trọc sưng mặt sưng mũi kia, lấy dây thừng ra trói gã ta ở trên cửa, muốn hỏi một vài tình hình.
Đầu trọc thấy đồng bọn đều đã chết, cũng mất đi suy nghĩ phản kháng, vô cùng ngoan ngoãn, hỏi cái gì nói cái nấy.
Vốn dĩ Khương Nặc nghi ngờ, bọn họ có phải là tới từ viện nghiên cứu hay không.
Dù sao dường như có chút trùng hợp.
Viện nghiên cứu cách nơi này không xa, lại bị người chiếm làm cứ điểm, rất dễ liên tưởng đến nhau.
Nhưng theo những lời khai báo của tên đầu trọc này, gã ta không biết viện nghiên cứu gì cả.
Bọn họ vốn dĩ là lưu manh, sau khi mưa to dựa vào việc cướp đoạt hàng xóm để duy trì sự sống, về sau mưa nhỏ lại, có một người anh em giới thiệu bọn họ đến chỗ ông chủ Chương làm việc.
Ông chủ Chương đưa thuyền, để bọn họ đi theo một người tên là anh Phương vơ vét vật tư khắp nơi, tìm đồ rồi nộp lên, sau đó chia cho bọn họ chút đồ ăn.
Tận thế dung túng cho cái ác, nơi bọn họ đến không phải g.i.ế.c thì cũng là cướp, chỉ riêng mấy ngày này, bọn họ đã chuyển vô số vật tư cho ông chủ Chương.
Cho nên anh Ngô mới càng ngày càng nóng mắt, muốn dùng thuyền của ông chủ Chương để tự làm.
Trước đó vẫn luôn vơ vét ở khu vực thành thị, hôm nay mới là lần đầu tiên tới ngoại thành, cho nên gã ta căn bản chưa từng nghe nói đến viện nghiên cứu gì đó, người của viện nghiên cứu chắc hẳn cũng không liên quan gì đến ông chủ Chương.
Khương Nặc nghe thấy ông chủ Chương, còn có mấy cái tên anh Phương, không khỏi cảm thấy quen tai.
“Ông chủ Chương và anh Phương mà anh nói, tên là gì?” Cô hỏi.
“Ông chủ Chương tên là Chương Tam Bình, anh Phương là tâm phúc của ông ta, tên là Phương Viễn.
” Đầu trọc trả lời.
Quả nhiên... Khương Nặc híp mắt, thật sự là người quen cũ.
Ông chủ Chương này, chính là tình nhân của Dương Nịnh, Chương tổng.
Bản thân ông ta vẫn làm những chuyện kinh doanh mờ ám phi pháp, đến tận thế, lại càng như cá gặp nước không chuyện ác nào không làm. Nhưng cảnh đẹp không được hai năm, đã bị tâm phúc phản bội.
Tâm phúc kia, hình như tên Phương Viễn, là một người lòng dạ độc ác, phù hợp với Phương Viễn mà hôm nay nhìn thấy.
Khương Nặc khẽ nhíu mày, lại hỏi đầu trọc một số tình hình cụ thể.
“Hiện tại ông chủ Chương có bao nhiêu thủ hạ?”
Đầu trọc vì mạng sống, đều khai báo rõ ràng: “Nam thì hơn 40 người, ngoại trừ Phương Viễn là tâm phúc, còn có mấy người vẫn luôn đi theo ông ta. Nữ thì có hơn 20 người, vốn dĩ là những cô gái trong câu lạc bộ của ông ta, sau khi mưa to vẫn bị ông ta nắm trong lòng bàn tay, vì ông ta đi làm giao dịch.”
“Trong tay ông ta có s.ú.n.g không?”
“Có... Tôi đã từng nhìn thấy một lần.”
“Có bao nhiêu súng? Còn có vũ khí gì nữa?” Khương Nặc lại hỏi.
Nhưng hỏi đến vấn đề này, đầu trọc thực sự cũng không nói ra được.
Gã ta chỉ là một tên lâu la, đi theo kiếm miếng cơm ăn, làm sao biết nội tình của ông chủ Chương, ngay cả một số tình hình đại khái, cũng là nghe anh Ngô nói.