Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:57:46
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc lại hỏi: “Cứ điểm của ông chủ Chương ở đâu? Ông ta ở đâu?”
“Ông ta ở trong câu lạc bộ, chỗ đó bị ngập đến tầng 6, nhưng từ tầng 6 trở lên, phòng hát, nhà ăn, quán bar, siêu thị đều bị ông ta dẫn người chiếm đoạt, sau khi mưa to, nhà kho và nhà bếp của những cửa hàng kia có không ít vật tư, toàn bộ đều trở thành vốn ông ta lấy ra để giao dịch, ông ta có phòng riêng ở câu lạc bộ, vẫn luôn ngủ ở đây.”
Khương Nặc lại hỏi tình hình canh giữ ở câu lạc bộ, vấn đề ông chủ Chương tiếp xúc với ai, lại lúc nào sẽ rời khỏi câu lạc bộ,...
Đầu trọc cũng không biết nhiều lắm.
Những gì nên hỏi cũng đã hỏi xong, Khương Nặc lập tức tiễn gã ta lên đường.
Cô cùng với Ngô Đại Giang chuyển 6 t.h.i t.h.ể ra ngoài, ném vào trong nước, một lần nữa khoá cửa sắt lại.
Những thứ khác để đó mặc kệ, mưa không ngừng sẽ cuốn đi tất cả dấu vết.
Lúc này, Lý Mộng cũng đã quay về rồi.
“Tôi không thấy những người khác, cũng không phát hiện ra dấu chân.”
Lúc này Khương Nặc mới yên tâm.
Vừa rồi đầu trọc cũng đã khai báo, bọn họ có tổng cộng 15 người, chỗ anh Ngô 6 người, chỗ Phương Viễn 9 người.
Đầu trọc thậm chí còn không biết đám Phương Viễn cũng đã chết.
Số lượng đúng là được.
TBC
“Hai người đều dính mưa rồi, thay quần áo trước đi, hơ lửa một chút.” Khương Nặc đi vào trong nhà máy: “Đợi nghỉ ngơi xong, đêm nay tiếp tục làm việc, ngày mai là có thể về nhà.”
Được Khương Nặc nhắc nhở, Lý Mộng phát hiện toàn thân mình quả thực đều ướt đẫm.
Từ lúc những người đó bắt đầu xông tới, cô ấy vẫn dầm mưa, về sau lại ở bên ngoài kiểm tra một lần, xử lý thi thể, từ đầu đến cuối nói ít cũng hơn nửa tiếng.
Tính thích ứng của con người thật sự rất mạnh.
Cô ấy hình như đã quen với cảnh mưa không ngừng nghỉ này rồi, quen với việc đi ra ngoài mặc áo mưa, giày bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, cũng chỉ mấy tháng mà thôi, mọi người đều đã quen với nước lũ ở bên ngoài và mùi hôi thối mơ hồ trong đó.
Những cảnh ngựa xe như nước, mây tía đầy trời đó, ngược lại đã dần dần trở nên không chân thật.
Có lẽ là bởi vì người thực sự không có cách nào để thích ứng được đều đã chết.
Ngô Đại Giang tự đi tìm một căn phòng làm việc khác để đi nhóm lửa hong quần áo.
Chờ sau khi anh ta đi, Lý Mộng mới cởi quần áo ướt trên người xuống, lần này cô ấy chỉ mang thêm một chiếc áo khoác ra ngoài, Khương Nặc giả bộ lấy từ trong túi ra một chiếc thảm nhỏ đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn.”
Lý Mộng đắp tấm thảm lên người, lại phủ thêm áo khoác thể thao, tự mình châm củi dùng lửa hong quần áo.
Khương Nặc mặc áo mưa, quần áo cũng không bị ướt, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng giày bị ướt, cô cũng hong khô cùng với tất, đồng thời rũ sạch bùn đất trên giày.
Bên ngoài tiếng mưa rơi vẫn như cũ không ngừng, dường như toàn bộ thế giới đều là nước, chỉ có nơi này lửa cháy lên, vô cùng khô ráo ấm áp.
Thu dọn xong, Khương Nặc mới đi xem đám thịt kia.
Theo Lý Mộng nói, lúc những người đó tới thịt bên trong lò nướng còn nửa tiếng nữa là xong, cho nên hiện tại là bị hun hơi quá khô, nhưng vấn đề không lớn, thịt hơi khô một chút mà thôi.
Về phần trong lô nướng, có một lò vừa vặn, sản phẩm sau khi ra lò cảm giác hơi cứng, nhưng vẫn rất thơm, những lò khác còn chưa tới thời gian.
Khương Nặc cất kỹ thịt muối, lại treo thêm thịt mới vào trong lò.
Cũng không lâu lắm, quần áo của Lý Mộng đã được hong khô, cô ấy mặc xong quần áo, thân thể cũng nóng hầm hập, tự cảm thấy trạng thái không tệ, đến gia nhập với Khương Nặc, cùng nhau làm việc.
Lại qua thêm 20 phút nữa, Ngô Đại Giang nghe thấy tiếng động cũng tới đây, không nói nhiều, trực tiếp kéo dê đi cắt tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-106.html.]
Khương Nặc nhìn thấy trên mặt anh ta còn có vài chỗ bầm tím, đoán chừng trên người còn nhiều hơn, nên đã thay anh ta đảm nhận việc động dao.
Máu này đương nhiên không thể lãng phí, mỗi một lần lấy được định lượng quy định, thì sẽ đổ một lượng muối ăn ngang bằng, dùng que khuấy nhẹ nhàng đều đặn, sau đó không lâu sẽ đông lại.
Lý Mộng tìm được một cái thùng nhựa lớn đựng dầu bôi trơn trong nhà máy, dùng bột giặt mang tới rửa sạch sẽ, lại dùng nước sôi khử trùng, chờ m.á.u dê đông lại, thì đổ vào, trong quá trình này sẽ có một số hao mòn, nhưng cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Về phần da dê đã lột bỏ, hiện tại cũng đang được ngâm trong một cái thùng sắt lớn, da và lông cùng được lột ra, đều được ngâm riêng đợi cầm về xử lý.
Tổng cộng có 57 con dê, Khương Nặc muốn giữ lại hai con sống, còn lại đều thịt hết.
Sau đỏ lột da, lại phân chia ra, làm thành thịt muối và thịt khô.
Cắm đầu làm việc, gần như một đêm không nói chuyện.
Về sau Ngô Đại Giang vẫn đang tẩy rửa những thứ tạp nham của con dê, thứ này rửa cũng rất phiền phức.
Lúc trước Khương Nặc tích trữ hàng cũng tích trữ rất nhiều dê, cũng yêu cầu cắt gọn cho cô, cho nên đều là thịt dê miếng, đùi dê. Bởi vì số lượng nhiều, lòng dê dĩ nhiên cũng nhiều đến kinh người, lúc ấy cô yêu cầu làm sạch sẽ lòng dê, nhưng người ta đòi tiền nhân công cực kỳ cao, nên cuối cùng cô đã từ bỏ.
Lòng dê đó đến nay vẫn còn đang bỏ xó ở trong không gian.
Rửa lòng dê trước tiên phải dùng muối và giấm trắng để ngâm, chà rửa nhiều lần lặp đi lặp lại, tẩy rửa tạp chất và dịch nhờn, rồi rửa sạch lòng dê bỏ vào trong nước nóng để trần, lúc trần thì bỏ một ít hạt tiêu, rượu trắng, gừng, như vậy mới khử được mùi tanh, giữ lại vị tươi.
Phải rửa và trần nước sôi nhiều lần thì mới được coi là xử lý xong lòng dê.
Lòng dê sạch sẽ nhìn vô cùng ngon miệng, lấy đi nấu canh vô cùng tươi ngon, dùng nước hầm dê nấu mì cho thêm rau xanh, vô cùng đơn giản cũng đã rất ngon, cái gì cũng ngon, chỉ là quá trình xử lý quá vất vả.
Cũng may Ngô Đại Giang không đánh nhau được, nhưng làm việc lại rất giỏi, cũng rất kiên nhẫn, lòng dê đã trần nước sôi xử lý xong lại được anh ta xếp từng túi vào trong túi bện.
Lúc trời vừa hửng sáng, công việc đã không còn sót lại nhiều lắm.
Thịt đã ướp gia vị xong còn lại không đến 10 cân, 4 miếng thịt muối gần 60 cân, còn lại đều lấy đi làm thịt dê khô.
Lý Mộng kiểm lại gia vị và dầu ăn còn lại, có thể là mỗi một khâu đều làm rất cẩn thận, hao tổn ít, còn ít hơn so với lượng dùng trong dự đoán, còn có thể mang về một ít.
Nhìn ba túi bện lớn tràn đầy, còn có tiết dê, Khương Nặc nghĩ một chút, nói: “Tôi phải quay về một chuyến, nếu không nhiều đồ như vậy, lát nữa sẽ không cầm về được.”
“Ừm.” Lý Mộng tin tưởng phán đoán của cô, bây giờ vừa mới bình minh, chắc là không có mấy người sẽ ra ngoài vào lúc này, dễ vận chuyển đồ trở về.
Nhiều đồ như vậy lần lượt đều là một mình Khương Nặc chở về nhà, trong lòng cô ấy rất băn khoăn, nhưng dưới tình hình hiện tại, chỉ có thể tin tưởng Khương Nặc.
Mỗi ngày nghĩ đến những việc không có ý nghĩa, chi bằng chuyên tâm làm tốt những việc mình có thể làm.
“Vậy cô đi nhanh về nhanh, cô không ở đây, trong lòng tôi rất sợ.” Lý Mộng nói.
Ngô Đại Giang giúp cô bỏ đồ lên trên xe đẩy, đưa đến bờ nước, Khương Nặc khởi động tàu xung kích, thân ảnh mặc áo mưa
dần dần biến mất trong màn mưa sáng sớm.
Chờ không có ai, cô lại thu đồ vào trong không gian.
Sau đó lái thuyền quan sát xung quanh.
Quả nhiên toàn bộ dấu vết ngày hôm qua đã biến mất, gần đó cũng không có ai.
Chương tổng mất 4 chiếc tàu xung kích và một tâm phúc, chắc chắn sẽ phái người đi tìm, nhưng vùng này rất lớn, muốn tìm ra được nhà máy khả năng rất nhỏ.
Quả nhiên, lòng vòng nửa tiếng, Khương Nặc không nhìn thấy nửa bóng người nào.
Cô trở lại bờ nước, thu tàu xung kích lại, lên cây ngồi.
Cành lá dày đặc che đi thân ảnh của cô, cô dứt khoát lợi dụng chút thời gian ấy, để ý thức tiến vào không gian, sắp xếp lại đồ đạc.
Mặc kệ bên ngoài mưa to trút xuống như thế nào, trong không gian vĩnh viễn yên tĩnh như thế.
Không nhìn một đám vật tư rối loạn thành đoàn này, chỉ nhìn căn nhà nhỏ và sân vườn kia, vẫn là những năm tháng tươi đẹp.