Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc thả mấy trang tiểu thuyết của Ngô Đại Hà xuống, trong lòng bỗng có một chút cảm giác nguy cơ.

Như vậy rất tốt.

Cô vẫn luôn ở trong không gian khuân đồ, ăn đồ ăn mẹ nấu, đóng cửa lại trải qua những ngày tháng của riêng mình, thế nào cũng sẽ có một loại ảo giác năm tháng yên bình.

Thật ra cũng không phải.

Mỗi lần nhận được tin tức từ người khác, cô mới có thể cảm nhận được mọi thứ đang dần thay đổi, bánh xe thời gian vẫn đang không ngừng di chuyển về phía trước.

Quả nhiên lúc trước thuê Ngô Đại Hà làm tai mắt cho mình là một lựa chọn đúng đắn.

Có đủ hiểu biết về thế giới bên ngoài mới có thể giúp cô luôn luôn giữ được sự tỉnh táo cùng và cảnh giác.

Việc sửa sang lại không gian đã kết thúc, tiếp theo, trước khi ra ngoài một lần nữa, cô nên tiến hành một số huấn luyện đối với mẹ và A Muội.

A Muội gần đây ngủ ít đi một chút.

Vu Nhược Hoa cảm thấy không quen chạy tới nói với Khương Nặc: “Tiểu Nặc, hiện tại mỗi ngày A Muội chỉ ngủ 18 tiếng.”

Khóe miệng Khương Nặc giật giật.

“Không phải rất tốt sao, chứng tỏ nó cũng ngủ đủ rồi.”

So với mỗi ngày ngủ 23 tiếng, bây giờ A Muội có nhiều thời gian tỉnh táo hơn, ăn cũng nhiều hơn.

Trong phòng khách, Vu Nhược Hoa cũng mặc một bộ đồ thể thao, cầm d.a.o phay đứng đó.

Khương Nặc lấy d.a.o găm ra làm mẫu cho bà ấy, dạy bà ấy dùng dao: “Dùng d.a.o đừng dùng toàn bộ sức lực, phản lực quá mạnh, d.a.o dễ dàng bị chấn động rớt khỏi tay, dùng bảy tám phần sức là được.”

Vu Nhược Hoa ừ một tiếng, bà ấy cầm d.a.o phay mấy chục năm, chặt xương cứng thái thịt mỏng, dùng bao nhiêu sức đối với bà ấy có thể nói là dễ như trở bàn tay, nói dùng mấy phần sức lực chính là mấy phần, khá thành thạo điêu luyện.

Nhưng đổi đao cho bà ấy dùng thì không được, cầm vào tay thì toàn thân sẽ cứng ngắc.

Khương Nặc thầm cảm thán, quả nhiên d.a.o phay mới là thanh đao bản mệnh của mẹ.

Trong chuyện dùng đao này, Khương Nặc chợt nhận ra mình không có gì có thể dạy cho mẹ, chỉ dạy bà ấy một ít chiêu thức phòng thủ.

Hiện tại thể lực của Vu Nhược Hoa khá tốt, cả người tràn đầy sức sống, học cũng coi như nhanh.

Cô không định để mẹ mình đánh nhau, nhưng dù sao cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Trong khi dạy thuật phòng thân, Khương Nặc cũng dạy bà ấy cách dùng s.ú.n.g lục.

Vũ khí trên đời này chỉ cần nhanh thì không gì không phá được, mặc kệ đối phương cầm đao múa may loè loẹt bao nhiêu, nhìn thấy s.ú.n.g cũng chỉ có nước chạy.

Sau khi huấn luyện suốt hai giờ đồng hồ, Vu Nhược Hoa đầu đầy mồ hôi, tỏ vẻ không thể tiếp tục được nữa.

“Nặc Nặc, thể lực của con bây giờ kinh khủng quá, cứ như không hề biết mệt vậy.”

Sức khỏe của Khương Nặc bây giờ rất tốt, sức lực cũng lớn, điều này tự cô cũng hiểu được, chắc chắn mẹ không thể theo kịp cô.

Vì thế cô nhìn về phía A Muội.

Hiện tại mỗi ngày A Muội ngủ cố định 15 tiếng, cơ thể lớn hơn mấy vòng, bộ lông bồng bềnh, khí thế kinh người.

Lúc bốn chân của nó chạm đất, độ cao tính từ mặt đất đến bả vai đã là 1,4m, cộng thêm một cái đầu nữa, nhìn cũng cao gần bằng Vu Nhược Hoa.

Khi nó không biểu hiện gì, thoạt nhìn là một con sói lớn vô cùng dọa người.

Mặc kệ sức chiến đấu như thế nào, lực uy h.i.ế.p vẫn có một chút.

Mấy ngày hôm trước cô đã tiến hành các loại kiểm tra đối với A Muội, hiện tại nó hoàn toàn có thể nghe hiểu chỉ lệnh, cũng có thể xem hiểu biểu cảm cùng ngôn ngữ tay chân của con người, giao lưu cơ bản là không có vấn đề gì.

Đúng là thông minh.

Có thể làm cho Husky thông minh đến mức này, nước suối không gian thật sự trâu bò.

Ưu điểm của A Muội là sức chịu đựng rất lớn, nó chạy cực nhanh, Khương Nặc dùng hết toàn lực đuổi theo cũng đuổi không kịp. Độ dài của cầu thang căn bản không đủ để nó phát huy, chân vừa vung lên là có thể nhảy qua nhảy lại mấy lần.

Khen nó hai câu, nó liền kiêu ngạo ngoảnh mặt đi, còn tặng cho Khương Nặc một ánh mắt đầy khinh bỉ, sau đó lục thân bất nhận (1) đi tới đi lui, nhìn dáng vẻ đó thật sự muốn đá cho nó một cước.

(1) lục thân bất nhận: mất hết tính người, cả lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.

Hơn nữa điểm mạnh của nó cũng chỉ có chạy.

Lúc huấn luyện truy tung theo mùi, Khương Nặc lấy ra một cái khăn lau cho nó ngửi, kế hoạch vốn là chờ nó ngửi xong sẽ trộn lẫn chiếc khăn này với mấy chiếc khăn khác rồi giấu bên dưới ghế sa lon để nó đi tìm.

Nhưng mà nó ngửi xong liền chạy đến ban công nôn mửa.

Nôn xong thì nằm ì ra đó như thể sống không còn gì luyến tiếc, cứ như tủi thân nhiều lắm vậy.

Vu Nhược Hoa tức giận: “Khăn lau ngày nào tao cũng giặt, làm gì đến mức khó ngửi như vậy?”

Khương Nặc đành phải đổi một thứ khác, lấy ra một cái lạp xưởng cho nó ngửi.

Nó ngửi một lần liền ăn một miếng, còn nhéo cái bát của mình đặt trên mặt đất, hai móng vuốt ưu nhã xếp chồng lên nhau, lè lưỡi chờ ăn cơm.

Khương Nặc cắn răng: “Không nghiêm túc đúng chứ, hôm nay cắt hết phần ăn của mày.”

A Muội: “Gâu ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-113.html.]

Sau khi trải qua nhiều lần huấn luyện, A Muội hầu như không có chút tiến bộ nào về truy tung mùi.

Tiếp theo, chuyện quan trọng nhất là để nó nghe theo mệnh lệnh.

Cắn, rít và gầm là bản năng chiến đấu tự nhiên của chó, huấn luyện thêm một chút là được.

Bây giờ A Muội đã lớn, sức cắn rất mạnh, Khương Nặc ném ma-nơ-canh ra là nó có thể trực tiếp cắn đứt.

Nhưng muốn phát huy tác dụng mấu chốt trong chiến đấu, vẫn phải học nghe theo mệnh lệnh.

Khương Nặc muốn cho A Muội đi theo bảo vệ mẹ, chuyện này cần nó phải phối hợp, vì thế cô để Vu Nhược Hoa và A Muội cùng nhau huấn luyện.

Nhưng thái độ của A Muội đối với chuyện phối hợp chiến đấu rất tiêu cực, cả ngày hôm nay đều giả vờ nghe không hiểu lăn lộn ra đất.

Khương Nặc đã nhìn ra con hàng này không có hứng thú.

Nhưng thời gian có hạn, hiện tại nhất định phải để nó thuần thục nghe hiểu chỉ lệnh.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chỉ thị nào A Muội khá thuần thục hay không?

Nhớ tới nó thường xuyên xem mình chơi game, trong lòng Khương Nặc đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Đúng vậy, A Muội thích xem chơi game.

Mỗi lần nghe thấy có người nhấn vào nút trò chơi “phát động tấn công”, nó liền vô cùng hưng phấn, ngay cả ghế sô pha cũng hận không thể cắn mấy miếng.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc quyết định thử một lần.

“A Muội.”

“Gâu?”

“Phát động tấn công!”

Trong nháy mắt, hai mắt A Muội bỗng chốc tỏa sáng, hai lỗ tai dựng đứng lên.

“Phát động tấn công!”

“Gâu gâu!”

Nó lập tức nhào vào cắn xé con ma-nơ-canh nằm trên mặt đất thành mảnh vụn.

“Bắt đầu rút lui!”

Vèo ——

A Muội lập tức thả ma-nơ-canh ra, nhanh như chớp trở lại bên cạnh cô.

“Bảo vệ mẹ tao!”

A Muội nhảy lên, vọt đến bên cạnh Vu Nhược Hoa.

“Làm tốt lắm!”

“Gâu gâu ~~!”

Nhìn vẻ mặt đắc ý vênh váo kia của nó, Khương Nặc hoàn toàn bó tay rồi.

Được rồi... Mặc dù có chút xấu hổ.

Khương Nặc khẽ hắng giọng nói: “Anh em, xông lên nào!”

“Gâu gâu gâu gâu ~~~” A Muội giống như đột nhiên hăng m.á.u gà, nhảy cao ba thước chạy như điên về phía cuối hành lang, mấy chướng ngại vật đặt ở trên cầu thang đều bị nó húc bay.

Vu Nhược Hoa ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đều là vui mừng: “Tiểu Nặc, con xem A Muội của chúng ta thông minh cỡ nào a.”

...

Những ngày tiếp theo, Khương Nặc dạy những chỉ thị này cho Vu Nhược Hoa, để Vu Nhược Hoa và A Muội cùng nhau phối hợp.

Có cô tay cầm tay chỉ dạy, Vu Nhược Hoa học theo rất nhanh.

Chỉ là d.a.o phay không tiện mang theo bên người, cuối cùng Khương Nặc tìm một cái bao da ở trong không gian để Vu Nhược Hoa cất d.a.o vào, chờ ra cửa có thể mặc lên người.

TBC

Lại qua mấy ngày nữa, tiếng chuông bên cửa sổ vang lên, Khương Nặc đi xuống tầng 35.

Là Vương Cường tới.

Lý Mộng không cho anh ta đi vào, lúc này anh ta vẫn còn đứng ở trước cửa hành lang tầng 35, Khương Nặc bước tới, nhìn thấy trên mặt Vương Cường tràn đầy vui vẻ, trong tay ôm một túi đồ.

“Cô Khương, đã quấy rầy rồi.”

Khương Nặc thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”

“Mấy ngày trước, cộng đồng đến ghi lại danh sách người sống sót, dựa trên đầu người phát lương thực cứu trợ, hơn nữa phải thấy người mới phát, đến mấy người thì phát mấy phần, nhưng cô Khương bận rộn, chắc chắn không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bôn ba, tôi liền nghĩ chút biện pháp, trực tiếp đưa tới cho cô.”

“Thả xuống đi.” Khương Nặc nói.

Vương Cường đặt bao lương thực xuống nhưng vẫn đứng đấy không đi, giống như đang lựa lời để nói, Khương Nặc cầm d.a.o găm trong tay, liếc hắn hỏi: “Còn có việc gì?”

“Hết rồi, hết rồi.”

Loading...