Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Cường vừa đi không lâu, Ngô Đại Hà cũng tới.

Bởi vì là ban ngày nên lúc Ngô Đại Hà vào cửa dáng vẻ ít nhiều có chút lén lén lút lút, anh ta vẫn theo thói quen ngồi xuống sàn nhà, nói: “Vương Cường tịch thu hết lương thực cứu tế để trong nhà anh ta, mỗi ngày đều phát một ít, treo mọi người, trong tay anh ta ít nhiều vẫn còn thừa lại một chút lương thực, nhưng số lượng không nhiều lắm, làm như vậy cũng là vì muốn khống chế người trong tòa nhà, không để người khác c.h.ế.t đói, cũng không để họ ăn quá no, bọn họ sẽ một mực nghe theo anh ta.”

Lý Mộng vô cùng chán ghét Vương Cường: “Anh ta cũng chỉ là ở trong tòa nhà này ra vẻ uy phong một chút.”

Khương Nặc lại cảm thấy bình thường.

Đổi lại là người khác, nói không chừng còn làm tuyệt tình hơn Vương Cường.

Vương Cường đưa tới ba phần lương thực cứu tế, tổng cộng 15 cân. Một phần là của Lý Mộng, cô ấy giữ lại. Hai phần của Khương Nặc và mẹ, cô cũng nhận, nhưng cũng không có ý định dùng số lương thực này.

Đây là thứ quốc gia phát xuống để cứu mạng, Khương Nặc không thiếu lương thực. Sau này có cơ hội cô sẽ lặng lẽ đưa những lương thực cứu tế này cho người thật sự cần.

Mà lần này Ngô Đại Hà tới là để đưa đồ.

“Hai ngày nay mưa nhỏ rồi, nước rút đi rất nhanh, hôm qua Vương Cường lại dẫn người đi ra ngoài, tôi cũng đi theo.” Ngô Đại Hà kể lại: “Nhưng trong thành phố vẫn ngập rất sâu, Vương Cường xông vào hai nhà dân muốn lục soát chút vật tư, nhưng không tìm được gì, cuối cùng đi ra ngoại ô, kết quả vận may không tệ, phát hiện trên sườn núi có rất nhiều măng vừa mọc ra. Chúng tôi đào đến khi trời tối, đào sạch tất cả măng.”

Anh ta nói rồi chỉ vào một ít măng trên bàn trà.

“Chúng tôi tổng cộng đào hơn 300 cân măng, đem về gọt ra được hơn 90 cân lõi măng, vỏ có thể làm củi đốt. Tôi được chia 4 cân, mang về nhà nấu phát hiện hương vị thật sự rất ngon, liền tự mình giữ lại hai cây, còn lại đưa tới cho các cô.”

Khương Nặc vốn không quá để ý tới số măng này.

Nhưng mà thoạt nhìn quả thật không tệ, trong trắng nõn lộ ra màu xanh nhàn nhạt, óng ánh no đủ, cô cầm lên nhìn, đang định buông xuống thì động tác lại đột nhiên cứng đờ.

Cô cảm thấy trên măng có linh khí cực nhạt.

Sự tồn tại của linh khí này dường như có chút liên hệ như có như không với không gian của cô.

Bởi vì quá nhạt cho nên ngay từ đầu cô cũng không nhận thấy được, cho đến khi cầm ở trong tay mới miễn cưỡng phát hiện.

So với những đồ vật cũ có linh khí, cô có thể cảm nhận rõ ràng những đồ vật cũ dù ở khoảng cách xa, nhưng những đốt măng này cần phải cầm trên tay mới phát hiện được một chút dấu vết, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.

Điều này chứng tỏ linh khí cũng không ở trên thân măng mà lây dính vào thân măng.

Cô nhìn về phía Ngô Đại Hà: “Các anh đào măng ở đâu?”

“Trên một sườn núi, gần đó trước kia là khu thắng cảnh, có không ít nhà nông, nhưng bây giờ không có người ở, chúng tôi đi ngang qua cũng không tìm được thứ gì.”

“Khu thắng cảnh?” Khương Nặc khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, cách nhà xưởng lần trước chúng ta xử lý dê rất gần, bởi vì hai ngày nay nước rút nhanh, lần trước chúng ta đi không thấy, hôm qua nước rút làm lộ ra sườn núi cho nên mới có thể phát hiện số măng này.”

Nghe đến đây, trong lòng Khương Nặc càng thêm xác nhận.

Nơi Ngô Đại Hà nói là ở gần viện nghiên cứu.

Lần trước khi cô đến, nước ngập cao hơn hiện tại, chỉ có một ngọn núi cô lập ở viện nghiên cứu.

Lần này đám người Vương Cường đi tới gần ngọn núi kia, đào được một đống măng nhiễm linh khí.

Viện nghiên cứu xây ở nơi đó chỉ là trùng hợp thôi sao?

Từ tài liệu có thể thấy viện nghiên cứu được xây dựng từ 6 năm trước, đoàn đội tạm thời được thành lập, nhưng lại có đến mấy giáo sư sinh vật học gia nhập, không thể nói là không mạnh mẽ.

Sáu năm...

Trước đó Khương Nặc cũng rất để ý, từ tư liệu điều tra của vị tổng giám đốc cay mắt kia, anh chàng mặc áo đen lần đầu tiên xuất hiện cũng là sáu năm trước.

Tất cả những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

“Tôi nhận số măng này.” Khương Nặc nhìn về phía Ngô Đại Hà và nói: “Anh về trước đi, măng không lấy không của anh đâu.”

...

Chờ sau khi Ngô Đại Hà đi, Khương Nặc liền nói với Lý Mộng rằng mình muốn ra ngoài.

“Không cần tôi giúp cô sao?” Lý Mộng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-114.html.]

Khương Nặc lắc đầu.

Mặc dù sức chiến đấu của Lý Mộng cũng tương đối khả quan, nhưng cô đến viện nghiên cứu không phải vì lương thực, thứ mà cô muốn lấy lại quá nhiều, dẫn Lý Mộng theo không tiện, huống chi còn dính đến bí mật không gian.

Vẫn nên đi một mình thì tốt hơn.

Lý Mộng không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: “Vậy cô phải cẩn thận. Thật ra tôi thấy mưa nhỏ rồi, cũng đang lên kế hoạch đi tìm lão đại, nếu chúng ta đoán không sai thì quá nửa trong tay anh ta có một nhóm người, vừa lúc chúng ta có thể chia nhau hành động.”

Khương Nặc nói: “Vậy cô cũng cẩn thận.”

Thuyền xung kích của Khương Nặc chạy trong màn mưa rất nhanh.

Sắc trời vẫn u ám không thay đổi, nhưng mưa lại nhỏ hơn không ít, mắt đã có thể nhìn thấy xa hơn.

Hiện tại thị lực của cô khá tốt, nhìn thấy xa xa có thuyền, lập tức điều khiển thuyền xung kích tránh đi trước, chạy một đường thông suốt, rất nhanh đã đi tới ngoại ô.

Lượn quanh vài vòng, cô tìm được căn nhà màu trắng trên đỉnh núi, cũng không đi lên từ nơi này, mà chính là chuyển sang một bên khác, đi qua từ dốc núi của cảnh khu.

Thu lại thuyền xung kích vào trong không gian, cô lần nữa xác nhận một chút vũ khí mà chính mình có thể sử dụng.

Súng lục, s.ú.n.g trường, Shotgun.

Kiếm, d.a.o găm, ná cao su, cung tên.

Còn có một bình thuốc kịch độc.

Hỏa lực đã đủ, nhưng cô không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn giương s.ú.n.g đi vào g.i.ế.c chính diện.

Khương Nặc ẩn mình trong rừng cây, chậm chạp tới gần, lại đánh giá cẩn thận.

Lần trước tới, ngoại trừ trước cửa viện nghiên cứu có hai người đang canh gác, cũng không có phòng tuyến kéo dài ra ngoài, nhưng hôm nay lại khác.

Từ rừng cây ra ngoài, chỉ có một con đường thông đến viện nghiên cứu, hiện tại một chỗ trên con đường này cách cửa lớn 10 mét đã bị một số hòn đá và cọc gỗ chặn lại.

Phía sau, một chiếc ô che nắng lớn cũng là trạm canh gác.

Có một người mặc đồng phục bảo vệ vô cùng bẩn đang ngồi ngáp dưới ô.

TBC

Khương Nặc lấy ống nhòm ra nhìn kỹ.

Kiến trúc viện nghiên cứu màu trắng này có tất cả 5 tầng lầu, diện tích rất rộng. Trước mắt chỉ thấy 2 điểm canh gác, một cái chính là dùng hòn đá kia chặn trên đường, có một người. Một cái khác là ở cửa chính, có hai người.

Tất cả cửa sổ của toà nhà đều đóng chặt, đều sử dụng kính một chiều, không cách nào nhìn thấy bên trong từ bên ngoài, không thể xác định là có người đang canh chừng ở cửa sổ hay không.

Tình hình gần như là thế.

Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ đi tìm một vài tảng đá sáu bảy trăm cân trở lên thu vào trong không gian dự trữ, sau đó trở lại rừng cây lẳng lặng chờ đợi.

Đại khái qua hơn một tiếng, người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ duỗi lưng một cái, mặc áo mưa chậm rãi đi về bên cạnh rừng cây, còn chưa đi đến rừng cây đã bắt đầu đi tiểu.

Khương Nặc nhắm trúng cơ hội này, vòng ra phía sau anh ta, một búa trực tiếp đập ngất người, người đàn ông vừa mặc quần, đột nhiên sau gáy vô cùng đau đớn, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thậm chí không kịp phát ra tiếng nào, đã bị ngã xuống ngay tại chỗ.

Đau đớn kịch liệt khiến Lưu Bình nhất thời tỉnh táo, toàn thân anh ta đều là mồ hôi lạnh, mở mắt ra nhìn thấy một cô gái, anh ta hoàn toàn bối rối, chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng đau đớn, hai tay bị trói sau lưng, miệng cũng không phát ra được tiếng nào.

Cô gái có làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt thâm đen, là kiểu rất đẹp, nhìn tuổi tác cũng không lớn, trong tay lại cầm một thanh kiếm. Lưu Bình biết sự việc không đúng, lăn lộn trên mặt đất giãy dụa, cố gắng phát ra tiếng, nước mắt nước mũi cũng đã dính đầy mặt, muốn nhắc nhở người bên ngoài.

Nhưng cô gái lại đạp liên tục vào n.g.ự.c anh ta, sức lực vô cùng lớn, anh ta một cái cũng không động đậy được nữa.

Lưu Bình biết mình đã gặp phải nhân vật hung ác rồi.

Anh ta không nhịn được mà muốn chửi to thật xui xẻo.

“Hỏi anh mấy câu, anh có thể trả lời thành thật thì tôi sẽ cho anh bớt chịu khổ một ít.” Khương Nặc kề d.a.o lên cổ anh ta. “Đầu gối anh đã gãy rồi, bị thương nặng như vậy, bây giờ anh không còn giá trị, chắc chắn đồng bọn sẽ mặc kệ anh, trông cậy vào bọn họ cứu anh, không bằng dựa vào tôi đấu với bọn họ cả hai đều thiệt, phải không?”

Lưu Bình trừng mắt nhìn cô, miệng dũng cảm ô ô như thể đang mắng người.

Khương Nặc lại nói: “Thấy anh mặc quần áo bẩn thỉu, râu ria dài như thế cũng không cạo, nhưng hai thủ vệ ở cửa lại vô cùng sạch sẽ, nói rõ địa vị của anh thấp hơn so với bọn họ. Lại nhìn đồng phục bảo vệ anh mặc trên người, nếu tôi đoán không lầm, anh vốn dĩ là bảo vệ của viện nghiên cứu, bọn họ là người ngoài, chiếm đoạt viện nghiên cứu, anh không đánh lại bọn họ, chỉ có thể làm việc bán mạng cho bọn họ, bọn họ lại động một chút là đánh chửi nhục mạ anh, điều kiện ăn uống ngủ nghỉ cũng rất kém, bây giờ lại để anh ở phía trước nguy hiểm nhất, không sai chứ?”

Loading...