Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:04
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc ngừng lại, lạnh giọng nói: “Anh cũng đã như này rồi, còn liều mạng muốn truyền tin cho bọn họ, thật đúng là một con ch.ó ngoan.”
Lưu Bình dần dần ngưng không còn giãy dụa nữa.
Anh ta không thể tin được nhìn cô gái này, chỉ từ quần áo mà đoán ra được nhiều như vậy, bản thân lại gãy chân bị trói ở đây, căn bản chính là thịt cá trên thớt của cô, tâm tư phản kháng cũng giảm xuống từng chút xíu.
Khương Nặc nhìn biểu cảm của anh ta, cũng chắc chắn với phỏng đoán của mình.
Thật ra cũng không phải cô đoán hoàn toàn, lần trước khi đi tới, cô nhìn thấy hai người giữ cửa túm lấy một người vừa đánh vừa chửi, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng chính là mặc đồng phục bảo vệ này.
Lại liên tưởng từ đầu đến cuối, đã nhìn ra bảy tám phần.
Khương Nặc bỏ khăn trong miệng anh ta ra, d.a.o vẫn kề lên cổ: “Nói cho tôi biết toàn bộ tình hình bên trong.”
Hiện tại vết thương trên đùi Lưu Bình đau đến tê dại, giọng nói mệt mỏi: “Cô... có phải cô là quân nhân hay không? Tôi biết... mọi người sẽ đến mà...”
Khương Nặc nhíu mày, cũng không trả lời: “Tôi bảo anh hỏi sao?”
Lưu Bình đành phải thành thật khai báo tất cả.
Anh ta đúng là bảo vệ của viện nghiên cứu.
Bảo vệ ở đây đều đến từ một công ty dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp, mỗi người đều phải nhận đầy đủ huấn luyện mới được công tác, trước kia anh ta làm ở nơi khác, 3 năm trước đã được đưa đến đây cùng với đồng sự.
Điều kiện của viện nghiên cứu rất đơn giản, công việc thoải mái, ra vào đều là chuyên gia viện sĩ hàn lâm, chỉ là canh cổng nhưng kiểu gì cũng có mặt mũi hơn so với canh cổng ở tiểu khu.
Thời gian dài, anh ta cũng mơ hồ nghe nói một số chỗ kỳ quái của viện nghiên cứu, toà AB của căn nhà này là một hành lang nối liền, hành lang phòng vệ trùng điệp, không cho người ta tới gần.
Bọn họ chỉ có thể hoạt động ở khu A, phụ trách trông coi cửa chính, những thứ khác không hiểu không quan tâm cũng không hỏi đến.
Những ngày thời tiết cứ luôn tăng cao kia, rất nhiều nơi đều giới hạn điện ngưng sản xuất, ngược lại viện nghiên cứu lại chuyên cung cấp điện mở điều hòa, còn tăng ca ngày đêm, không biết đang làm cái gì.
Mãi cho đến khi mưa to, dưới núi bắt đầu ngập nước, tất cả chuyên gia ở bên trên đều rút lui chuyển đi nơi khác, đồng thời còn mang theo một phần tư liệu.
Có rất nhiều thứ lúc được mang lên xe đều được che tấm vải đen lên, không nhìn thấy được gì. Chờ bọn họ thần bí rút đi, chỉ còn lại mấy người hướng dẫn nghiên cứu sinh, mấy bảo vệ ở tầng ngoài cùng.
Ban đầu, Lưu Bình cũng chờ để rút lui, hi vọng có người tới đón, nhưng nước ngập nhanh vô cùng, nhà hàng hay nơi ở của cảnh khu ngày thứ hai đã bị ngập, qua thêm vài ngày nữa, Lưu Bình cũng mất liên lạc với người nhà, không biết có phải là c.h.ế.t rồi hay không, anh ta cũng không muốn đi nữa.
Viện nghiên cứu sẽ không bị ngập, có căn tin có nhà kho, bên trong còn có một cái siêu thị nhỏ, không thiếu vật tư, còn có thiết bị phát điện, còn không phải là thoải mái hơn so với bên ngoài sao?
Mưa rơi không ngừng, người của cảnh khu bắt đầu đi lên cứu trợ, sau khi mấy hiệp thương lớn quyết định tiếp nhận những người này, cung cấp thức ăn cho bọn họ, cũng sắp xếp nơi nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-115.html.]
Vốn cho rằng không bao lâu mưa sẽ ngừng, nước lũ cũng sẽ rút, tất cả đều có thể khôi phục lại bình thường, nhưng mưa vẫn không dứt, bọn họ cũng đã dẫn sói vào nhà.
Sau đó không lâu, ác mộng lại bắt đầu.
Có một nhóm người chiếm đoạt viện nghiên cứu, bắt đầu làm xằng làm bậy, bọn họ cướp đi tất cả vật tư, người nào phản kháng sẽ bị hành hung một trận, hơn nữa ra tay càng ngày càng quá đáng, cuối cùng có lần đánh c.h.ế.t người, bọn họ cũng hoàn toàn như chim mọc cánh.
“Lão đại của bọn họ là một kẻ đầu trọc, tên là Quang Tứ, thủ hạ đều gọi gã ta là “anh Tứ”, nghe nói là tội phạm vượt ngục, vô cùng độc ác, gã ta g.i.ế.c hết những người thấy ngứa măt, phụ nữ trước khi bị g.i.ế.c còn phải chịu tra tấn. Bốn người bảo vệ chúng tôi ở lại, hiện tại chỉ còn một mình tôi, ba người khác đều đã c.h.ế.t rất thảm.”
Lưu Bình nói đến đây, trên mặt lộ ra sự sợ hãi chân thực.
Quang Tứ đang nghiên cứu ở bên trong, hiện tại chính là vua một cõi, gã ta bắt người xuống nước vơ vét vật tư, quấn dây thừng lên người người ta, không vớt được thì bị dìm chết. Còn chọn 6 người, chuyên làm người hầu cho gã ta, hầu hạ gã ta. Mệnh lệnh của gã ta là tất cả mọi người nhìn thấy gã ta thì phải quỳ xuống, một khi khiến gã ta không vui thì gã ta sẽ trói người trong đại sảnh lại, cởi hết đồ dùng điện giật, gã ta thích nghe người ta xin tha hết lần này đến lần khác, gặm chân gã ta. Phụ nữ thì bị bọn họ giày vò cho không còn thành hình người. Cô gái ban đầu được bọn họ thu nhận, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, còn là học bá, bị chơi đùa cho đến chết, t.h.i t.h.ể treo ở đại sảnh ba ngày.”
Giọng nói của Lưu Bình hơi run rẩy, dường như còn có thể nhìn thấy hình ảnh ngay lúc đó.
Loại cặn bã ở tận thế này, Khương Nặc đã gặp quá nhiều, cô chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Bình: “Vì sao anh sống tiếp được? Ba người khác đều đã chết, anh lại có thể gia nhập vào bọn họ, anh đã làm gì?”
Mặc dù địa vị của anh ta thấp, bị đánh mắng tìm niềm vui, nhưng xem ra miễn cưỡng là vào nhóm, cho dù thế nào cũng sẽ không thảm hại hơn so với những người hầu kia.
Lưu Bình vô thức run lên, động tác cứng đờ.
“Tôi... tôi nịnh nọt Quang Tứ, gã ta muốn tôi làm gì, tôi làm cái đó...”
“Chỉ như vậy?” Khương Nặc căn bản không tin.
Tay cô dừng sức, lưỡi d.a.o nhất thời làm rách da, rét căm căm đau đớn khiến Lưu Bình lập tức sợ hãi.
“Tôi nói, tôi nói... sau khi người phụ nữ cuối cùng bị bọn họ g.i.ế.c chết, Quang Tứ cáu kỉnh gắt gỏng, tôi sợ gã ta g.i.ế.c tôi, nên đã nói cho gã ta biết ở đâu có phụ nữ... là vợ của đồng sự tôi. Vợ anh ấy ở bên dưới kinh doanh nhà trọ, người phụ nữ này có tiền còn rất xinh đẹp, lại không chê anh ấy không có tiền đồ. Ban đầu anh ấy muốn từ chức, đi theo vợ làm ăn, kết quả là gặp mưa to lũ lụt, cũng không đi được nữa.”
Lưu Bình nói xong ngưng một chút, không biết là lương tâm cảm thấy, hay là đang diễn, đột nhiên bắt đầu khóc.
“Lúc Quang Tứ mới tới, anh ấy lấy một nhóm vật tư ra, một mình trốn đi cùng với vợ, anh ấy còn khuyên tôi, nói rằng có nhiều người loạn thất bát tao đến nhiều như vậy, về sau sẽ rất nguy hiểm, bảo tôi đi cùng bọn họ. Lúc ấy tôi không tin, về sau Quang Tứ ra lệnh cho chúng tôi đi tìm phụ nữ, tôi nghĩ bọn họ lấy đi một nhóm vật tư, cũng không thể rời khỏi đỉnh núi này, nên đã nói cho Quang Tứ biết... Tôi tìm khắp nơi trên núi, tìm thấy một căn nhà lánh nạn nhỏ ở cảnh khu, bắt bọn họ trở về.”
“Người phụ nữ kia bây giờ còn sống không?” Khương Nặc hỏi.
Lưu Bình không nói gì, càng khóc dữ dội hơn: “Tôi... Không phải tôi cố ý, chỉ là tôi muốn sống...”
Khương Nặc đạp cho anh ta một cái: “‘Im miệng, nhỏ giọng một chút.”
TBC
Lưu Bình ngay tức khắc thu giọng lại.
Khương Nặc lạnh lùng nhìn anh ta: “Cô ấy c.h.ế.t rất thảm đúng không? Mặc dù anh cứ tự bào chữa cho mình, nhưng thật ra là vốn dĩ anh ghen ghét với đồng sự, đều là làm bảo vệ, vì sao anh là đồ bỏ đi, anh ấy lại có thể ôm được người đẹp về? Là anh chủ động tìm Quang Tứ, dùng một người phụ nữ xinh đẹp để trao đổi, có thể gia nhập bọn họ. Chắc chắn anh còn tham gia tra tấn người phụ nữ kia, bởi vì với một kẻ như anh, nếu như không dùng những tâm tư hạ lưu này, cô ấy xinh đẹp như vậy vĩnh viễn sẽ không liếc anh một chút.”