Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người này tên là Điền Vũ, trước kia làm đồ tể, về sau phạm tội vào tù, ở trong tù quen biết Chu Vĩ Quang, sau khi ra ngoài thì theo Quang Tứ.
Từ năm 13 tuổi anh ta học làm đồ tể cho đến bây giờ, thủ pháp khá chuyên nghiệp, d.a.o cắt tiết, d.a.o lột da, d.a.o chặt xương, d.a.o róc xương, anh ta dùng phải gọi là thuần thục nhuần nhuyễn.
Mổ heo là một tay lão luyện, g.i.ế.c người róc xương dĩ nhiên cũng không nói chơi.
Các nô lệ người hầu trong viện nghiên cứu, ngoại trừ Quang Tứ thì người sợ nhất chính là anh ta.
“Mày bắt mấy người, kéo tới cửa tòa nhà B.” Quang Tứ nói: “Trước kia Lưu Bình đã nói, tòa nhà B bảo vệ nghiêm ngặt, chắc chắn có giám sát có thể nhìn thấy bên ngoài, các ngươi cầm loa nói, lại giơ một tấm bảng viết chữ cho lão già kia nhìn. Nói cho ông ta biết không mở cửa, thì sẽ phóng hỏa đốt tòa nhà B đi, cho dù có nhiều vật tư, ông đây cũng không mang đi được, không bằng tặng cho lão già kia chôn cùng.”
Nói xong, gã ta vỗ vai Điền Vũ: “Mày cho ông ta cân nhắc một giờ, trong một giờ này, mày còn cắt thịt cho ông ta nhìn, nếu ông ta có thể hung ác quyết tâm không mở cửa, thì trực tiếp phóng hỏa, xem lửa cháy bọn cớm có tới hay không.”
Điền Vũ gật đầu trả lời: “Nghe theo anh Tứ!”
Quang Tứ lại nhìn về phía một người khác: “Mày cầm nửa thùng xăng ra ngoài, chuẩn bị phóng hỏa bất cứ lúc nào.”
Hành lang giữa tòa nhà AB rất dài, ngày mưa hỏa thế rất khó tràn đến tòa nhà A.
Ông Trịnh mở cửa, bọn họ có thể trốn vào tòa nhà B, chiếm lấy vật tư, để đám cớm ở bên ngoài hao tổn.
Nếu như không mở cửa, thì trực tiếp phóng hỏa, nhờ vào đó ép cho bọn cớm xuất hiện, mấy người đều cảm thấy chủ ý không tệ.
Điền Vũ trời sinh tàn nhẫn, mỗi lần g.i.ế.c người đều khiến anh ta vô cùng hưng phấn, dẫn tới nhiệm vụ này vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng xuống tầng dưới chọn người.
Chờ sau khi đám Điền Vũ đi, Chu Vĩ Quang nói với Quang Tứ: “Anh Tứ, chúng ta có cần đến gần tòa nhà B mai phục hay không? Ngộ nhỡ cớm tới cứu người, cũng dễ bắt được bọn họ.”
Quang Tứ cười lạnh một tiếng, đột nhiên đập vào gáy anh ta một cái, đánh cho Chu Vĩ Quang vẻ mặt mờ mịt.
“Mày là đồ ngu à?” Quang Tứ mắng anh ta: “Thật sự muốn tao cứng đối cứng với bọn cớm có súng?”
“Vậy... Không phải anh nói như vậy sao?” Chu Vĩ Quang ôm đầu.
Quang Tứ lườm anh ta một cái: “Trước đó mấy ngày tao bảo mày thu thập hành lý vật tư, mày thu chưa?”
“Thu rồi.” Chu Vĩ Quang nói: “Để ở ngay dưới giường trong phòng ngủ của em.”
Vào cái đêm mà bắt người đến đăng ký lại, Quang Tứ đã gọi anh ta vào phòng, bảo anh ta thu thập hai bao lớn, một bao bỏ toàn thịt khô, thêm mấy bình nước. Một bao cất kỹ vũ khí.
Chu Vĩ Quang cũng không hỏi nhiều, dĩ nhiên là làm theo.
Quang Tứ lại nói: “Nhớ kỹ hai tuần trước tao bảo mày đi đào hố không? Tao giấu ở chỗ đó một cái thuyền nhỏ, dùng một mảnh vải màu lam che đậy, phía trên đặt một vài nhánh cây và đồ bỏ đi, hố là do mày đào, mày nhất định có thể tìm ra. Mày đi tìm cái thuyền đó, tao đi lấy hành lý, nhân lúc bọn họ ở tòa nhà B cắt thịt phóng hỏa, hấp dẫn lực chú ý của cớm, chúng ta chuồn đi.”
Chu Vĩ Quang sửng sốt.
Quang Tứ đủ hung ác, cũng đủ giảo hoạt, đây mới là chỗ mà anh ta bội phục nhất.
“Diệu kế nha anh Tứ!” Anh ta đang hưng phấn, đột nhiên lại có chút do dự: “Cái hố mà em đào cách rất gần rừng cây, trước khi đi anh Ngũ đã nói chính là qua rừng cây nhìn xem, hiện tại hơn phân nửa cớm ở ngay trong rừng cây, em đi từ đây, rất có thể sẽ đụng mặt bọn họ.”
“Mày không biết đi đường vòng à, ngu xuẩn.” Quang Tứ mắng.
Nếu không phải Chu Vĩ Quang đối với gã ta trung thành nhất, hiện tại gã ta lại cần mang theo một nhân tài, gã ta thật sự muốn vứt cả kẻ này đi.
“Bọn họ có tay b.ắ.n tỉa, chắc chắn thời khắc quan sát đến động tĩnh bên này, tòa nhà B ầm ĩ chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta làm việc, chút chuyện này mày cũng làm không xong thì trực tiếp c.h.ế.t đi cho rồi!”
Chu Vĩ Quang biết gã ta là kẻ trở mặt không quen biết, thấy gã ta tức giận, vội vàng nói: “Được được, bây giờ em đi chuẩn bị ngay.”
Khương Nặc ở trên tán cây nghỉ ngơi, ăn cơm, ăn xong ném hộp đồ ăn vào không gian, thỉnh thoảng dùng ống nhòm nhìn động tĩnh toà nhà màu trắng.
Cửa sổ vỡ vụn xuất hiện bóng người, đồng thời cầm ống nhòm theo đó nhìn lại, nhưng loại này hiển nhiên chỉ là bia đỡ đạn.
Cửa lớn của viện nghiên cứu hiện tại đang đóng chặt, thoạt nhìn là muốn tử thủ.
Khương Nặc lại cảm thấy không thích hợp.
Theo như Lưu Bình nói, Quang Tứ đã phạm trọng tội, trên người có truy nã, gã ta vẫn chưa bị bắt lại còn có thể lăn lộn không tệ, nói rõ người này vô cùng giảo hoạt, am hiểu kế sách.
Tử thủ không giống như chuyện mà người này sẽ làm ra.
Cô suy đoán, có khả năng động tĩnh ở toà nhà B, bởi vì toà nhà B vững như thành đồng, là một pháo đài tự nhiên, lui về phía đó ngược lại là một lựa chọn.
Chỉ là hai toà nhà AB này nối liền nhau bởi một hành lang, từ bên ngoài căn bản không quan sát được tình hình bên trong.
Nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-119.html.]
Thật sự sẽ đơn giản như vậy sao?
Cô lấy từ trong không gian ra một ly latte nóng hổi từ từ uống, suy tư một lát, quyết định lại tạo áp lực cho Quang Tứ, thêm cho gã ta chút áp lực, mới có thể dẫn rắn chui ra sớm một chút.
Cô lấy s.ú.n.g trường ra, nhắm chuẩn, tập trung suy nghĩ.
Tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần, lần nữa bóp cò.
“Rầm!”
Một cửa sổ kính khác cũng theo đó mà vỡ vụn.
Khương Nặc thu s.ú.n.g lại, chuyện đầu tiên chính là để ý thức tiến vào không gian, bay về phía cây đại thụ kia.
Kỹ thuật và hiểu biết của cô về b.ắ.n s.ú.n.g có thể nói là người mới, có thể b.ắ.n trúng hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần. Chuẩn thì chuẩn, nhưng cũng tiêu hao sức mạnh tinh thần một cách đáng sợ, vừa b.ắ.n xong một lần, cả người cô đều chóng mặt, lần này cũng gần như thế.
TBC
Cũng may ở trong không gian có thể khôi phục nhanh chóng, nếu không b.ắ.n một lần lại yếu ớt cả nửa ngày, còn có thể tốt được không.
Khẽ xoa huyệt thái dương, Khương Nặc giữ vững tinh thần.
Một s.ú.n.g này vừa b.ắ.n ra, quả nhiên có phản ứng.
Chỗ hành lang nối liền hai toà nhà AB, đột nhiên tự đập vỡ cửa kính.
Dùng ống nhòm nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một tráng hán cầm dao, anh ta còn đang đốt mấy chiếc chăn lông, trên hành lang đang bốc cháy.
Hiện tại Khương Nặc càng thêm chắc chắn, toà nhà B này chỉ là mồi nhử.
Nếu không bọn họ yên lặng hành động, bên ngoài căn bản không nhìn thấy, rõ ràng là cố ý muốn để cho cô nhìn.
Trong lòng cô sáng tỏ, đương nhiên ổn định bất động, vẫn còn đang ở trên cây tập trung quan sát.
Khoảng chừng qua hơn mười phút, Khương Nặc luôn cảm thấy nghe được một vài tiếng động.
Tiếng động kia cách cô rất xa, cho nên rất nhỏ nhẹ, lại được che giấu trong màn mưa rơi, nếu không cẩn thận thì sẽ bỏ qua.
Nếu như không phải là bởi vì hiện tại thính lực của cô vượt xa người bình thường, thì căn bản cũng sẽ không phát hiện ra tiếng động này.
Khương Nặc trở nên cảnh giác.
Cô xuống khỏi cây, lấy khẩu trang và mũ trong không gian ra, che khuất mặt, đồng thời lấy ná cao su ra, lặng lẽ tới gần nơi phát ra tiếng động.
Cô khống chế sức lực và khí tức, đi vô cùng nhẹ nhàng.
Khả năng này là có người đang làm cái gì đó, cũng có thể là một cái bẫy.
Cô vừa đi, vừa tập trung lắng nghe tất cả tiếng động, phòng ngừa có thể có đánh lén.
Sau khi đi ra khỏi rừng cây, Khương Nặc vô ý thức cúi thấp người, chậm rãi tới gần phía trước.
Cuối cùng, cô nhìn thấy ở phía xa có một người nằm rạp trên mặt đất, trong tay kéo một tấm vải nilon lớn, đồng thời dùng sức đẩy một vật ra ngoài.
Là thuyền.
Xem ra màn kịch quan trọng cũng không ở toà nhà B, Quang Tứ nhìn thì như đóng chặt cửa lớn, kết quả là ở chỗ này chuẩn bị chuồn đi.
Hình như gã ta rất gấp, vội vã muốn đẩy thuyền từ trong vũng bùn ra ngoài, cũng không có chú ý tới sự xuất hiện của Khương Nặc.
Khương Nặc không chút do dự, lấy viên bi 14, kéo căng ná cao su.
Viu! Viu!
Hai viên bi 14 b.ắ.n nhanh ra liên tục, b.ắ.n vào sau gáy của Chu Vĩ Quang, b.ắ.n vào trán anh ta, đầu anh ta nhất thời bị b.ắ.n rách, m.á.u chảy ra.
Khương Nặc xác nhận bên cạnh anh ta không còn đồng bọn nào khác, đi ra phía trước lấy búa đập liên tục vào sau đầu.
“A!-----”
Chu Vĩ Quang đang kéo thuyền, đột nhiên nghe thấy tiếng gió xé trong không khí, sau đó trên người đau đớn một lúc, anh ta còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì, đầu cũng bị b.ắ.n trúng, đau đến mức khiến anh ta choáng váng.
Tiếp theo anh ta nhìn thấy một bóng người, nhìn dáng vẻ hình như là nữ, những thứ khác chưa kịp nhìn nhiều, đã bị tới gần người, trên đầu lại là đau đớn.
Chu Vĩ Quang bị đánh cho xây xẩm mặt mày, cả người hết sức choáng váng.