Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đập hơn nửa giờ, đầu Khương Nặc toát đầy mồ hôi, mệt đến thở dốc, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời dùng nước suối không gian khôi phục thể lực.

Lớp xi măng này thật dày.

Ông Trịnh cũng chỉ nói là bên trái, bên trái lớn như vậy, muốn tìm thật sự không dễ chút nào, nếu không phải cô có nước suối không gian có thể không ngừng khôi phục thể lực thì đoán chừng phải ở đây đập búa cả ngày.

Khương Nặc lại nện một búa xuống đất, lần này có cảm giác không giống.

Sau khi đập vào những chỗ khác, lớp xi măng vỡ vụn, mảnh vỡ văng ra xung quanh, mà lần này, nền xi măng có xu thế sụp xuống.

Trong lòng cô lập tức phấn chấn, càng ra sức giơ búa lên đập xuống.

Sau một hồi điên cuồng thao tác, cuối cùng cũng đập ra một cái lỗ, Khương Nặc liên tục ra sức, tiếp tục mở rộng lỗ thủng ra, thẳng đến khi đụng phải tấm thép một lần nữa.

Cái lỗ thật là nhỏ, miễn cưỡng đủ cho một người ra vào.

Muốn mang đồ vật ra ngoài càng là đừng nghĩ.

Nhưng Khương Nặc không lập tức đi xuống, mà lấy hai con gà đã bị lột sạch sẽ từ trong không gian ra, dùng dây da buộc lại, ném vào trong lắc qua lắc lại một phen.

Lặp lại như thế mấy lần, cô kéo gà lên kiểm tra, ngoại trừ dính đầy bụi xi măng ra thì không có gì khác thường, chất thịt cũng vẫn còn rất tươi, không bị đổi màu, cũng không có phản ứng kỳ lạ.

Xem ra những gì ông Trịnh nói là sự thật, trong phòng tư liệu này không bị phun độc tố.

Ngay cả như vậy, Khương Nặc vẫn tìm quần áo bảo hộ và một cái mặt nạ phòng độc từ trong không gian ra mặc vào, lúc này mới từ cửa động nhảy xuống.

Lối vào không lớn, nhưng phòng tư liệu lại không nhỏ, trưng bày mười mấy tủ tư liệu, còn có phân loại đánh dấu.

Đều là một số số liệu nghiên cứu về gen sinh học và gen biến dị, cũng là bí mật cốt lõi của viện nghiên cứu này.

Trong căn cứ, nghiên cứu về gen biến dị chiếm hơn 60%, Khương Nặc không thể hiểu những số liệu này, chỉ cảm thấy thành phần nghiên cứu biến dị cũng quá nhiều, hơn nữa tất cả nền tảng nghiên cứu đều được thành lập từ một loại mật mã được gọi là “linh”.

Khương Nặc tiếp tục tìm kiếm tư liệu và phát hiện thì ra ở phía sau núi của viện nghiên cứu có một mảnh ruộng thí nghiệm. Sáu năm trước, các chuyên gia nhận được một nhiệm vụ cơ mật, bởi vậy thành lập một đoàn đội.

Nhiệm vụ nói cho bọn họ biết, ở sau núi có một nơi đo lường được một loại vật chất có tên là “Linh”, bọn họ cần phải nghiên cứu vật chất này và tìm ra phương pháp vận dụng nó.

Phòng ốc của viện nghiên cứu cũng được xây dựng vào lúc đó, để che giấu tai mắt của mọi người, họ đã xây dựng 9 mẫu ruộng thí nghiệm khác nhau ở sau núi.

Sáu năm trôi qua, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng, đối với nghiên cứu “linh” cũng có hiểu biết cùng đột phá nhất định.

Chỉ là thứ này thực sự quá huyền diệu, rất khó dùng khoa học để giải thích, nghiên cứu nhiều lần chững lại, lâm vào bế tắc.

Hơn nữa bên trên không hề tiết lộ phần tình báo quan trọng nhất.

Khương Nặc tìm được bản chép tay của một vị chuyên gia, trên đó cũng ghi chép một chút thắc mắc của ông ấy.

Linh được phát hiện từ lúc nào?

Vì sao biết sau núi có sự tồn tại của nó?

Vật khổng lồ nằm sâu trong Đại Hưng Lĩnh được phát hiện từ lúc nào? Vì sao chưa từng công bố biến cố ở Đại Hưng Lĩnh với thế giới?

Từ trước tới nay chưa từng có ai giải thích với bọn họ điều này.

Tầm mắt của Khương Nặc dừng lại trên ba chữ Đại Hưng Lĩnh.

Đại Hưng Lĩnh là khu rừng nguyên sinh lớn nhất và được bảo tồn tốt nhất ở Hoa quốc, độ cao rất lớn so với mặt nước biển, cũng là nơi rất khó tiếp cận.

Trong trí nhớ của Khương Nặc, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Đại Hưng Lĩnh có biến cố gì, trước tận thế không có, sau tận thế thông tin đứt đoạn lại càng không có.

Cô bắt đầu tìm kiếm tin tức của Đại Hưng Lĩnh trong tư liệu.

Cuối cùng tìm được nó trong một tủ thông tin tuyệt mật.

Tủ tài liệu này dùng khóa vân tay khóa lại, Khương Nặc thấy được nhãn dán trên tủ có viết: Đại Hưng Lĩnh, người thần bí.

Hai cái nhãn này khiến Khương Nặc tê cả da đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-123.html.]

Cô thử đập khóa, nhưng vừa chạm vào ổ khóa, trên dưới tòa nhà B lập tức vang lên tiếng cảnh báo.

Khương Nặc làm như không nghe thấy, vung rìu điện lên liên tục đập xuống, đập đến khi cửa tủ vỡ nát, tiếng chuông cảnh báo cũng ngừng lại.

Cô lấy một chén nước suối không gian ra uống, sau đó mở cửa tủ ra.

Tư liệu bên trong cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 5 văn kiện, nói rõ thông tin cũng là có hạn.

Nhưng mỗi một hàng chữ mà Khương Nặc nhìn thấy đều khiến cô có cảm giác sự hiểu biết của bản thân không ngừng bị chấn động.

Đầu tiên là nghiên cứu về linh, mục tiêu của viện nghiên cứu chính là biến dị.

Linh có thể làm cho gen sinh vật biến dị, có được sức sống vô tận, điều này chứng minh nhân loại cũng có khả năng tiếp nhận tiến hóa.

Sáu năm trước, Đại Hưng Lĩnh đột nhiên xảy ra biến cố.

Một mảng lớn thảm thực vật đột ngột c.h.ế.t đi, biến thành một mảnh đất khô cằn, bên trên lập tức phái chuyên gia và đội cứu viện tới xem xét, nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, bọn họ không cách nào tiến vào.

Theo chuyên gia ở đây nói, bọn họ cảm thấy một cỗ áp suất mạnh đến vô lý, giống như một bức tường vô hình, khiến cho bọn họ không cách nào bước thêm một bước, chỉ hơi tới gần đã bị cỗ áp lực kia đè đến không cách nào hô hấp, không thể động đậy.

Không chỉ có người, ngay cả máy bay không người lái và người máy cũng không vào được. Sau đó lại dùng đến cánh tay robot, quần áo kháng áp lực cao và nhiều thứ khác, nhưng tất cả đều bị kẹt cứng ở bên ngoài, không thể tiến vào bên trong.

Mà đỉnh núi bị sương mù bao phủ, lượng lớn sương mù, bụi mù cùng với ánh sáng ô nhiễm khiến cho tất cả phương pháp dò xét trước mắt đều không thể nhìn thấu chân tướng.

Mãi đến khi trời mưa to, ánh sáng ô nhiễm nhạt đi, chuyên gia lập tức chụp ảnh, lại dùng kỹ thuật hậu kỳ không ngừng chỉnh sửa mới có thể nhìn thấy một vật khổng lồ sừng sững trên đỉnh núi.

Lòng hiếu kỳ của Khương Nặc lập tức bị khơi gợi, cô tìm kiếm tư liệu và tìm được tấm ảnh trân quý đó.

Vừa nhìn liền nhíu mày.

Đó là vật khổng lồ toàn thân đều là gai nhọn cắm ở đỉnh núi, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Hình dáng của nó rất khó hình dung.

Chính giữa là là một vật dạng dài thẳng tắp, sau đó vô số gai nhọn từ giữa phun ra ngoài, ít nhất cũng phải cao mấy chục mét, ở dưới mây đen, nhìn qua vô cùng chấn động.

Hơn nữa, Khương Nặc luôn cảm thấy bên trên vật khổng lồ mơ hồ có hoa văn tối màu, nhìn cực kỳ quen mắt, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra.

Một tập văn kiện cuối cùng, trên nhãn dán đề người thần bí.

Trước khi Khương Nặc mở nó ra, trong lòng đã mơ hồ có dự cảm, vừa nhìn, quả nhiên là anh ta.

Tất cả tin tức vẫn không rõ ràng như cũ.

So sánh với chỗ tổng giám đốc cay mắt thì nội dung nhiều hơn, đều là cho rằng anh ta có quan hệ với Đại Hưng Lĩnh.

TBC

Còn có một tấm ảnh, là một bóng lưng ở dưới chân núi Đại Hưng Lĩnh.

Thật lòng mà nói thì căn bản không thấy rõ người.

Dù Khương Nặc và người áo đen đã từng đối mặt mấy lần ở khoảng cách gần nhưng cũng không nhìn ra có phải là anh ta hay không, ảnh chụp thực sự quá mơ hồ.

Hơn nữa người trên tấm ảnh này không mặc đồ đen, mà mặc một bộ quần áo xám xịt.

Đến tận đây, Khương Nặc đã xem xong tư liệu, còn rất nhiều chi tiết xem không hiểu, chữ quá nhiều, phải lấy về chậm rãi lật xem.

Cô thu hết những tủ tài liệu này vào không gian.

Trong phòng tư liệu có một cái giường nhỏ, chăn trên giường được gấp chỉnh tề, hẳn là ông Trịnh ngủ ở chỗ này.

Màn hình giám sát cũng ở bên cạnh.

Khương Nặc đi qua đó, camera giám sát tổng cộng có sáu góc, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong phòng thí nghiệm.

Toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị phun độc tố, độc dịch thẩm thấu dẫn đến hàng loạt mẫu nghiên cứu bên trong đều hoại tử, các loại máy móc cũng hoàn toàn không thể đụng vào.

Cô di chuyển camera giám sát còn thấy cả phòng hồ sơ.

Phòng hồ sơ trống rỗng, xem ra đã sơ tán từ lâu rồi.

Loading...