Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc gật đầu với vẻ mặt vô cảm, tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ.

Dù Khương Nặc rất ngạc nhiên nhưng cũng phải kiềm chế không hỏi thăm nhiều, không để bản thân liên quan quá sâu với bọn họ.

Ít nhất không thể chủ động nhảy vào.

Dù sao đồ vật thì cô cứ nhận, chuyện sau này thì để sau này lại nói.

“Lần sau gặp lại.”

Vân Diệu nói xong câu đó, dẫn theo Border Collie rời đi.

Khương Nặc nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng thầm nghĩ, may mà anh ta không lấy lại con d.a.o găm đó.

Border Collie lưu luyến không rời quay đầu lại liếc nhìn Khương Nặc một cái, trong đôi mắt đen nhánh là đơn thuần không muốn xa rời, Khương Nặc nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng phất tay với nó.

Chờ bọn họ hoàn toàn đi hẳn, Khương Nặc vội vàng giấu viên linh nguyên vào túi.

Không dám để vào không gian, sợ bị không gian nuốt mất, cô còn muốn lấy về nghiên cứu một chút.

Nếu không phải nghe Vân Diệu nói thì cô cũng không biết thứ này tên là linh nguyên.

Sau khi xâu chuỗi các manh mối trước mắt, trong lòng Khương Nặc đã có hình dung đại khái, nhưng phần mấu chốt nhất của tranh ghép vẫn là trống không.

Không suy nghĩ nữa.

Bây giờ Khương Nặc đang vội về nhà.

Cô quan sát xung quanh tìm kiếm đường rời đi.

Lúc này, cô bỗng nghe thấy một tiếng hít thở, cùng với tiếng bước chân càng ngày càng gần từ phía sau.

Khương Nặc khẽ híp mắt, xoay người lại, một cước đạp người tới ngã trên mặt đất, đồng thời gác d.a.o găm lên cổ họng của người kia.

Khương Nặc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đúng là thiếu niên kia.

“Chị à, chị giỏi quá.” Cậu chàng đầu sư tử bị d.a.o kề cổ nhưng không hề sợ hãi, hai mắt còn tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói với dáng vẻ thân thiết: “Chị có lai lịch gì, thật lợi hại.”

Khương Nặc lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu là ai?”

Cậu chàng đầu sư tử nhanh chóng giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng.

“Chị ơi, chị đừng xúc động, là đại ca bảo em tới, em không phải là nhân vật khả nghi gì đâu, chị phải nhìn rõ mọi việc á chị!”

Khương Nặc nhíu mày: “Vân Diệu bảo cậu tới?”

“Vân Diệu là ai?” Cậu chàng đầu sư tử vẻ mặt mê mang.

Khương Nặc:...

Cậu chàng đầu sư tử nghĩ ngợi một hồi mới phản ứng lại: “Thì ra đại ca tên là Vân Diệu, là chữ Diệu nào, Diệu trong Dung Diệu hay là Diệu trong uống thuốc?” (1)

TBC

(1) Trong tiếng Trung, chữ 曜 (diệu) phiên âm là yao, chữ 药 (Dược/thuốc) phiên âm cũng là yao, Tiển Tiễn Xuy đang hỏi yao là yao trong 容耀 (dung diệu) hay yao trong 吃药 (có nghĩa là uống thuốc).

Khương Nặc thấy cậu chàng này quả thực không có thân thủ gì, cũng không sợ cậu ta chạy, bèn thu d.a.o lại, đứng thẳng người quan sát người tới: “Cậu không biết tên anh ta.”

Cậu chàng đầu sư tử mỉm cười trả lời: “Chị, chị nói đùa đấy à, chị cảm thấy đại ca là người sẽ nói chuyện phiếm với chúng em hay là sẽ tự giới thiệu với chúng em? Không giấu gì chị, em thay anh ấy làm việc cũng ba bốn năm rồi, đến giờ vẫn không biết anh ấy họ là gì.”

Khương Nặc không để ý đến những lời nói nhảm này, trực tiếp đi vào chuyện chính: “Anh ta bảo cậu tới tìm tôi? Có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì, anh ấy cảm thấy bản thân là người rất không biết nói chuyện, sợ chị có hiểu lầm gì bèn để em tới tâm sự với chị đó mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-129.html.]

Khương Nặc căn bản không tin: “Anh ta nói như vậy?”

“Anh ấy không nói, nhưng anh ấy có ý này, chị cũng biết đấy, giao lưu với đại ca chủ yếu dựa vào ánh mắt, ngôn ngữ là thứ vô dụng, em thấy ánh mắt kia của đại ca chính là ý này, em tự mình lĩnh ngộ được.” Cậu chàng đầu sư tử rất tự tin.

Khương Nặc lườm cậu ta một cái.

Người này tuổi còn nhỏ, trong miệng thật sự chẳng có một câu nào là đáng tin.

Hơn nữa không cần Khương Nặc phải hỏi, cậu chàng đầu sư tử đã tự động nói hết cho cô biết.

Cậu ta còn không phải là một kẻ lắm lời bình thường, lời vô nghĩa đặc biệt nhiều, trong mười câu nhiều lắm chỉ có năm câu hữu dụng, còn lại đều là nói nhảm, năm câu kia cũng không biết là thật hay giả.

Khương Nặc có chút đau đầu trước kiểu thao thao bất tuyệt này.

“Chị, chị đừng chê em nói nhiều có được không? Em cũng từng là người bình thường, nhưng mấy năm nay đi theo đại ca làm việc khiến em nghẹn muốn chết, hiếm khi tìm được người nói chuyện, mong chị thông cảm một chút.”

Theo lời tự giới thiệu của cậu chàng đầu sư tử, cậu ta là một hacker thiên tài, có một danh hiệu gọi là Vương tử bóng đêm.

Cậu ta cảm thấy cái tên này rất ngầu, nhưng người bên cạnh không ai gọi như vậy, chỉ gọi cậu ta là Tiểu Hoàng.

“Em cũng không phải họ Hoàng, chẳng qua tóc vàng mà thôi.” Tiểu Hoàng có vẻ tủi thân.

“Nói trọng điểm.” Khương Nặc đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Tiểu Hoàng quả thật là một thiên tài hacker, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì không đi học tiếp mà lên mạng nhận việc kiếm tiền, cuộc sống tạm bợ rất thoải mái, mãi cho đến một ngày có một người phụ nữ gọi là tổng giám đốc Văn tìm được cậu ta.

Tổng giám đốc Văn tên là Văn Vịnh Vi, là một nữ giám đốc bá đạo, hơn 30 tuổi, ngoại hình có phần xinh đẹp, chị ta cho Tiểu Hoàng một số tiền lớn, muốn cậu làm việc cho một người.

Đồng thời, chị ta còn lấy ra chứng cứ Tiểu Hoàng đột nhập vào cơ sở dữ liệu chính phủ, nếu cậu ta không ngoan ngoãn nghe lời chỉ sợ sẽ phải ngồi tù tới chết.

Tiểu Hoàng vừa thấy chứng cứ thì phát hiện mình bị lừa vào tròng.

Tổng giám đốc Văn này luôn là khách hàng lớn của cậu ta, dùng tiền thuê cậu ta từ trên mạng, để cậu ta đi phá chỗ này phá chỗ kia, sau đó lại lấy giao dịch ra làm chứng cứ khống chế cậu ta. Tiểu Hoàng dù sao vẫn còn trẻ, phản kháng không lại những nhân vật lợi hại này, chỉ có thể nhận thua.

Nửa năm sau đó, là tổng giám đốc Văn cử người đến tiến hành huấn luyện cho cậu ta.

Cậu ta là một thiếu niên nghiện internet tiêu chuẩn, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính làm việc hoặc chơi, đói bụng thì ăn đồ ăn vặt hoặc đồ ăn ngoài, hơn nữa thức đêm thời gian dài, ỷ vào tuổi trẻ thân thể không có vấn đề, nhưng thể lực rất kém cỏi.

Tổng giám đốc Văn bảo cậu ta mỗi ngày đúng giờ tập thể dục, ăn ba bữa cơm lành mạnh và huấn luyện thể lực cơ bản, tra tấn cậu ta sống không bằng chết.

Tổng giám đốc Văn lúc ấy nói là: “Tiêu chuẩn thấp nhất chính là cậu không thể gây thêm phiền toái cho thầy được.”

Lúc ấy Tiểu Hoàng tò mò hỏi thầy là ai, tổng giám đốc Văn nói với cậu rằng chị ta cũng chưa từng gặp người đó.

Thật ra chị ta cũng đang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.

Tiểu Hoàng bỗng sinh lòng tò mò với nhân vật sau lưng chị ta, bắt đầu lặng lẽ điều tra, theo dõi ghi chép chuyển khoản và các cuộc trò chuyện của tổng giám đốc Văn, cuối cùng tra được một gia tộc họ Diệp rất giàu có ở thành phố Hải.

Nhưng lúc này cậu ta đã bị phát hiện.

Tiểu Hoàng bị hung hăng thu thập một trận, theo cách nói khoa trương của cậu ta thì suýt chút nữa đã mất mạng.

Đồng thời tổng giám đốc Văn nói cho cậu ta biết, trong tay bọn họ không thiếu hacker, chọn trúng cậu ta chẳng qua là vì lai lịch của cậu ta trong sạch, tuổi lại còn trẻ, nếu như cậu ta không quý trọng cơ hội này thì sẽ bị coi là một đứa con bị bỏ rơi.

Vì thế sau này Tiểu Hoàng thật sự trở nên thành thật hẳn.

Rất lâu sau đó, cuối cùng cậu ta cũng gặp được “thầy” nọ.

Nói thật, lúc trước trong lòng Tiểu Hoàng vẫn luôn cảm thấy bọn họ thần thần bí bí như vậy, hoặc là đang nghiên cứu gì đó, hoặc là bán hàng đa cấp.

Mà người gọi là “thầy” kia, dĩ nhiên chính là kẻ đứng đầu.

Ngày đó Tiểu Hoàng được dẫn đến một tòa nhà nhỏ, tòa nhà này đã khá cũ, có khoảng mười người đến đó, người dẫn đầu là đội trưởng Trần, là một cao thủ nghiêm túc, đ.ấ.m bốc, b.ắ.n súng, nhu thuật đều là mạnh nhất. Những người còn lại đều là đoàn đội do đội trưởng Trần dẫn dắt, Tiểu Hoàng là người gia nhập cuối cùng.

Loading...