Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ cho cậu ta mấy bộ quần áo, cũng chính là bộ đồ công nhân màu xám mà cậu ta đang mặc. Bộ quần áo này rất thần kỳ, tính năng giữ ấm chống gió rất tốt, còn không ướt, mặc vào lại rất nhẹ nhàng.
Sau đó, cậu ta được đội trưởng Trần đưa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của cậu ta về cơ bản chỉ làm một chuyện, chính là mặc kệ thầy đi tới nơi nào đều phải cam đoan tất cả camera giám sát sẽ không quay được anh ta.
Việc này đối với Tiểu Hoàng không có gì khó, chỉ là phải thận trọng, bởi vì hiện tại khắp nơi đều là camera, mỗi lần cậu ta đều phải chuẩn bị trước.
Nếu xảy ra bất kỳ sơ suất nào, đội trưởng Trần sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy thầy là trong một lần làm nhiệm vụ, Tiểu Hoàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy một lão già lừa đảo thích lải nhải, kết quả lại là một người trẻ tuổi trầm mặc ít nói.
Sự chênh lệch này không phải lớn bình thường.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Tiểu Hoàng ý thức được rất nhiều chuyện không thích hợp, tựa hồ có chút vượt quá lẽ thường.
Cậu ta cảm thấy gọi người ta là thầy thì cứ là lạ thế nào ấy, bèn gọi là đại ca, nhưng cậu ta cảm thấy đại ca đối với những chuyện nhỏ nhặt này tuyệt đối không để ý.
Đa số thời điểm, đại ca cũng không cần đội trưởng Trần, anh ta thật sự quá nhạy cảm, anh ta có thể phát hiện người khác, người khác lại không phát hiện được anh ta, anh ta thật sự rất xuất quỷ nhập thần.
Khi anh ta muốn tới thành phố nhiều người, hoặc là nơi có nhiều camera giám sát thì đội trưởng Trần sẽ dẫn theo đám người Tiểu Hoàng, để bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Hoàng đã hỏi thăm đội trưởng Trần tại sao đại ca lại xóa sạch dấu vết của mình, đương nhiên đội trưởng Trần mặc kệ cậu ta.
Sau đó Tiểu Hoàng tự mình quan sát, là bởi vì có người đang cố gắng tiếp cận anh ta.
Mà chuyện anh ta muốn làm là không muốn bị người khác quấy nhiễu.
Giữa anh ta và gia tộc nọ hình như cũng chỉ có quan hệ hợp tác, anh ta cung cấp cho bọn họ lợi ích nào đó, bọn họ sẽ giúp anh ta thành lập một đoàn đội đáng tin cậy, thay anh ta làm việc.
Nhiều hơn nữa thì Tiểu Hoàng cũng không dám đi dò xét.
Ba năm nay, số lần Tiểu Hoàng nhìn thấy anh ta thực sự không nhiều, bình thường bọn họ đều ở trong nhà chờ đợi, tiếp nhận huấn luyện của đội trưởng Trần, cuộc sống vừa tra tấn vừa nhàm chán.
“Bình thường anh ta ở đâu?” Khương Nặc hỏi.
“Em nào biết được.” Tiểu Hoàng nói với vẻ mặt đau khổ: “Chị cảm thấy sẽ có người nói cho em biết chuyện này sao? Em biết có một lần anh ấy một mình đi Nam Cực, chị có dám tin không? Đến bây giờ, ngay cả chuyện anh ấy đang tìm gì em cũng không rõ.”
“Một ngày trước khi mưa lớn ập tới, có phải các cậu đã đến bến tàu không?” Khương Nặc lại hỏi: “Các cậu đã lấy thứ gì?”
Ánh mắt Tiểu Hoàng sáng lên: “Làm sao chị biết? A... hình như là em lỡ miệng rồi, em đã nói là ở bờ biển nhặt được Biên tướng quân, chị quen với Biên tướng quân, vậy không phải là gặp nhau ở gần bến tàu sao...”
“Nói trọng điểm.” Khương Nặc cắt ngang lời cậu ta.
“Chủ yếu là lấy một thanh kiếm cổ, tiện thể lại cầm thêm mấy thứ khác, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đại ca dùng tới thanh kiếm đó, không biết để chỗ nào rồi.” Tiểu Hoàng nhún nhún vai.
Khương Nặc thấy cậu ta nói ra nhiều chuyện như vậy mới tin rằng Vân Diệu bảo cậu ta tới.
Nếu không thì cậu ta sẽ không dám nói nhiều như vậy.
“Chị, rốt cuộc chị có lai lịch gì thế?” Tiểu Hoàng rất tò mò về cô: “Thân thủ của chị rất tốt, hơn nữa, quan hệ của chị với đại ca là thế nào? Có thể nói cho em biết một chút không?”
“Cũng được, chúng tôi không quen.”
TBC
Khương Nặc nói thật, nhưng Tiểu Hoàng lại không tin.
“Chị, đừng làm em tò mò nữa. Chị nói cho em biết đi, rốt cuộc đại ca là ai? Em đi theo anh ấy hơn ba năm nhưng mà cái gì cũng không biết, cảm giác mình giống như một kẻ ngốc vậy.”
Khương Nặc cảm thấy buồn cười. Cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng cậu ta lại có thể tìm tới cô để hỏi thăm xem Vân Diệu là ai, ai nghe xong mà không muốn nói một tiếng có bệnh à.
Nhưng ở một mức độ nào đó, cô ít nhiều cũng hiểu được ý tứ của Vân Diệu, ngoại trừ một số chuyện anh ta không muốn nói ra thì những điều còn lại đã được cậu chàng lắm lời này giải thích rõ ràng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-130.html.]
“Gia tộc họ Diệp kia là làm gì?” Khương Nặc hỏi.
Tiểu Hoàng lắc đầu: “Không biết, tương đối thần bí, nhưng có thể bị em tra ra được chứng tỏ cũng không phải quá khó điều tra, chỉ là lúc đó em lại không dám điều tra.”
Nói xong, cậu ta thở dài: “Từ khi cơn mưa to c.h.ế.t tiệt này ập đến, về cơ bản em đã thất nghiệp rồi. Internet không có, hacker còn dùng được gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em cảm thấy đội trưởng Trần sẽ vứt bỏ em mất. Nếu em thất nghiệp, rất có thể em sẽ bị diệt khẩu. Vì mạng sống, em chỉ có thể thừa dịp đại ca còn ở đây, mỗi ngày dùng hết sở học cả đời mình để ôm đùi anh ấy. Con người đại ca không thích nói chuyện, bởi vậy em phải cố gắng phỏng đoán xem anh ấy muốn làm gì, cố gắng làm một cái loa, miễn cưỡng giữ được vị trí của mình ở trong đội.”
Tiểu Hoàng vô cùng u sầu.
“Một đời hacker thiên tài, Vương tử bóng đêm mà phải lưu lạc đến tận đây!”
Khóe miệng Khương Nặc giật giật.
“Được rồi, cậu đi được rồi.” Cô cất d.a.o găm đi, nói với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhìn cô đầy vẻ mong đợi: “Chị, nếu một ngày nào đó em không thể ôm đùi đại ca được nữa thì em sẽ đến ôm đùi chị, em đây ngoại trừ kỹ năng hacker thì cũng có một vài ưu điểm khác, có thể nấu cơm, có thể quét dọn, còn có thể giúp chị làm việc vặt giải sầu, chị cân nhắc xem thử nhé?”
“Mau cút đi.”
Khương Nặc thật sự không muốn nói nhảm với cậu ta nữa.
“Chị gái quá ngầu.” Tiểu Hoàng khen một câu, sau đó cũng rất thức thời nhanh chóng chuồn mất: “Lần sau chúng ta gặp lại.”
Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác nghe cậu ta nói cả một tiếng đồng hồ, bây giờ lỗ tai vẫn còn ong ong.
Cô nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người nào ở đó liền thu hết tấm vải nhựa màu đen và lều vào trong không gian.
Do dự một chút, cô còn muốn bỏ cả con d.a.o găm mà Vân Diệu đưa cho cô vào.
Nhưng ngay lúc nó sắp tiến vào không gian, Khương Nặc chợt cảm thấy một sức hút mãnh liệt không thể giải thích được, khiến cô lập tức tỉnh táo lại, đột ngột dừng lại, nắm chặt con d.a.o găm trong tay.
Cô đứng tại chỗ hồi tưởng lại.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, con d.a.o găm cực kỳ muốn đi vào không gian, thậm chí còn phát ra một tiếng kêu rất nhỏ.
Lúc này cô có chút mâu thuẫn.
Một mặt, cô tò mò không biết sau khi bỏ con d.a.o găm vào đó thì sẽ sinh ra những thay đổi gì.
Một mặt lại bởi vì đây không phải là đồ của mình nên vẫn có chút đắn đo suy nghĩ.
Cuối cùng cô vẫn không bỏ nó vào trong không gian.
Trước khi xác định mục đích thật sự của Vân Diệu cùng với việc anh ta có thực sự đáng tin cậy không thì cô chỉ có thể mang d.a.o găm theo bên người.
Chậc, dùng tốt thì tốt thật, chỉ là quá nặng, mình phải nhanh chóng cải thiện thể lực, nếu không suốt ngày xách con d.a.o găm này là cũng thành vai lực điền.
...
Cất kỹ viên linh nguyên trong người, Khương Nặc quay trở về nhà như một mũi tên.
Lần này cô đi ra ngoài tổng cộng hai ngày một đêm, lúc trở lại tiểu khu thì phát hiện nước đã rút đến tầng ba rồi.
Cô đi thẳng một mạch lên đến tầng 36.
A Muội là người đầu tiên bước tới chào đón, nó thể hiện sự vui mừng và nhiệt tình của mình bằng một cú húc đầu rực lửa vào thẳng bụng Khương Nặc.
Sức lực quả thật rất lớn.
Khương Nặc bị nó đẩy lui về phía sau một bước, tức giận đến mức muốn túm đầu nó xuống cho nó một trận, nó lại lè lưỡi ngao ngao cọ cọ trên người cô, hai chân dùng sức cào cấu.