Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:11:16
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai loại đều có phần chuôi khá dài, có thể cầm bằng hai tay, nặng nề nhưng thân đao không phải rất nặng, rất thích hợp dùng để c.h.é.m thẳng.
“Xem qua rồi chứ?” Ông chủ rất nhanh đã thu lại thân đao vào trong vỏ: “Muốn không?”
“Lưỡi đao sẽ không cong chứ?”
“A.” Ông chủ như thể nghe thấy trò cười gì đó, khinh thường nói: “Cô lấy thì lấy không thì đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ duỗi ra năm ngón tay: “Năm mươi ngàn.”
“Ba mươi ngàn, ông có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.”
“Cô cho là tôi bán hàng rong à?” Ông chủ nghe xong sắc mặt nghiêm lại dài ra, cùm cụp một tiếng lấy nắp đậy lên, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt lắm: “Bớt nhiều nhất là hai ngàn, muốn thì lấy, không thì tôi cất.”
“Còn có loại nào tốt hơn không?”
“Tôi chỉ có một loại này.”
Xem ra là không được chọn rồi.
Cũng phải, thứ này vốn dĩ chịu sự quản lý giám sát, cho dù có, ông chủ cũng không nhất định sẽ lấy ra.
“Tôi lấy cái này, những thứ khác đâu?”
Lúc này sắc mặt ông chủ mới tốt hơn tí, gỡ từ sau lưng ra một đôi d.a.o găm, ném trên bàn rất tuỳ ý.
Khương Nặc cầm lên nhìn một chút, chế tác coi như tinh xảo, chất liệu nhìn cũng rất tốt, độ dài cũng tương đối vừa ý cô.
Nhưng đối với d.a.o găm giá cả cũng không rẻ, hai mươi ngàn tệ không trả giá.
Cuối cùng cô trả tổng cộng 68 ngàn tệ, lấy cả d.a.o găm và đường đao đi.
Về phần s.ú.n.g mà cô muốn mua, nơi này không có.
Bỏ d.a.o găm vào túi, ôm hộp nặng xuống lầu, ông chủ mở cửa sau cho cô: “Đi từ nơi này đi.”
Phía sau là một con hẻm nhỏ đen kịt, Khương Nặc lập tức bỏ đường đao vào trong không gian, cũng cảnh giác chú ý đến xung quanh, chuẩn bị bất cứ lúc nào lấy d.a.o từ trong không gian ra nghênh địch, cũng may đi thẳng đến nơi sáng sủa cũng không có ai gây bất lợi cho cô.
Xem ra là suy nghĩ nhiều, nhưng mười năm mạt thế đã thành thói quen, không thay đổi được mà thôi.
Có vũ khí, Khương Nặc cũng cảm giác trong lòng ngứa một chút, không thử một chút đêm nay chắc chắn ngủ không yên.
Thế là cô đón xe đi đến nhà kho, lấy d.a.o găm từ trong không gian ra ngắm nghía trong chốc lát.
Ở mạt thế, mặc dù dựa vào chính mình tìm ra được cách dùng, cũng chính là tục xưng dã lộ, nhưng đối với việc khống chế d.a.o găm, cô cũng đã coi là quen thuộc.
Hai thanh d.a.o găm ở trong tay cô tung bay lên xuống, giống như hai con rắn độc linh hoạt.
Lại phối hợp với không gian, càng tăng thêm tính che giấu, tính bất ngờ cho bọn nó, khiến cho sức uy h.i.ế.p của d.a.o găm đã tăng lên chí ít mấy cấp.
Sau đó chính là Đường đao.
Ở trong tiệm không thể cầm thử một chút, bây giờ mới biết cây đao này, ông chủ cũng không bán giá cao cho cô.
Đối với một chồng thùng giấy c.h.é.m thẳng xuống dưới, trực tiếp c.h.é.m ra hơn mười lớp giấy.
Đây là dưới tình hình sức lực của cô không đủ.
Khương Nặc cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, thu đao vào không gian rồi rời khỏi nhà kho, đi đến một dải cây xanh không có người ở bên ngoài, nhìn một cây cảnh trước mặt còn to hơn cánh tay mình, suy nghĩ hơi chuyển động một chút, trong nháy mắt đường đao xuất hiện ở trong tay, cô dùng sức lực lớn nhất c.h.é.m thẳng xuống.
Rắc.
Một tiếng vang nhỏ, cây cối trước mắt trực tiếp bị chặt thành hai đoạn, nửa trên soạt một tiếng đổ rạp trên mặt đất.
Vết cắt chỉnh tề trơn nhẵn, lưỡi d.a.o vẫn sắc bén như cũ.
Lần này Khương Nặc đã cảm thấy hài lòng.
Đương nhiên chỉ là hài lòng về cây đao, đối với bản thân cũng không tính là hài lòng, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ, cô còn kém rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-31.html.]
Ngày mai lại tăng thêm cường độ huấn luyện.
Khoảng cách tới mạt thế, còn có 36 ngày.
Trong khoảng thời gian này, phải điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.
Khương Nặc chạy bộ một mạch từ nhà kho về nhà.
Lúc về đến nhà mồ hôi nhễ nhại, quần áo đều ướt đẫm.
Xông vào nhà tắm một lượt thoải mái dễ chịu, ôm A Muội vày vò một hồi, cô ăn một phần ăn khuya thật lớn, uống sạch một ly trà sữa mới cảm thấy sống lại tại chỗ.
Lấy điện thoại di động ra chơi.
Trên mạng có người than phiền, cũng có người bởi vì không cần đi làm mà vui vẻ.
Lúc này, Vu Nhược Hoa cũng từ bên ngoài tản bộ trở về.
“Mẹ nghe nói mấy ngày nữa tiểu khu chúng ta cũng sẽ bắt đầu bị hạn chế điện, nói không chừng còn phải hạn chế nước nữa. Ôi chao, cái thời tiết quỷ quái này còn muốn nóng tới khi nào nữa đây, rất nhiều người già trong tiểu khu đã không chịu nổi rồi, còn có người bị nóng đến mức say nắng, bệnh viện cũng quá tải luôn rồi.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bà ấy, Khương Nặc an ủi: “Điện nước sinh hoạt của cư dân chắc sẽ được bảo đảm thôi.”
“Chuyện này ai mà nói chắc cho được?” Vu Nhược Hoa nói: “Không được, ngày mai mẹ phải dự trữ chút đồ trong nhà.”
“Mẹ muốn dự trữ thứ gì?”
“Đương nhiên là gạo, mì, rau và thịt. Dù sao cũng phải ăn, mua nhiều cất trong nhà cũng tốt mà.”
Khương Nặc nhớ lại, hình như kiếp trước cũng bắt đầu từ lúc này, mỗi ngày mẹ đều tích trữ đồ.
Nếu không phải mình bị tên đàn ông chó c.h.ế.t kia che mắt thì ở thời kỳ đầu tận thế hai mẹ con cô sẽ không gian nan như vậy.
“Vậy mẹ có cần tiền không, con chuyển cho mẹ 20.000 nhé?”
TBC
Vu Nhược Hoa lắc đầu: “Không cần con nhọc lòng, đi ngủ sớm đi.”
Quả thật đã đến lúc nên ngủ, nhưng hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác liên tục vang lên.
Hiện tại mấy đơn vị chuyển phát nhanh và vận chuyển hàng hóa đã đổi lại thời gian làm việc, mỗi tối 8 giờ bắt đầu đưa hàng, đưa đến 7 giờ sáng, hoàn toàn chuyển thành ngày ngủ đêm đi.
Ngày 12 tháng 7.
Khương Nặc tìm được một câu lạc bộ võ thuật đối kháng có danh tiếng khá tốt trên mạng, gọi điện thoại qua, người ta nguyện ý dạy người mới, nhưng phải chạng vạng tối mới mở cửa.
Đang nghĩ có cần tới nhà kho xem thử không, Khương Nặc liền nhận được điện thoại từ cửa hàng Mercedes 4S gọi tới, nói cho cô biết xe cô đặt đã có.
Xe việt dã hạng sang, vẻ ngoài thoạt nhìn rất cứng nhắc, cực kỳ thẳng nam, nhưng lại được trang bị động cơ V8, dung tích 4.0T, sức mạnh mạnh mẽ có thể thích ứng hầu hết các loại địa hình, quan trọng nhất là: toàn thân xe có khả năng chống đạn.
Cô phải bỏ thêm tiền mới nhanh chóng có xe, không cần những phối trí loè loẹt kia, cũng trực tiếp trả 2.000.000, mà đây còn chưa phải là toàn bộ tiền.
Khương Nặc trả tiền xong lập tức lái xe đi.
Tập lái xe cả nửa buổi chiều, nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ đi tới câu lạc bộ võ thuật đối kháng.
Đến nơi, người tiếp đón cô là một huấn luyện viên họ Vương, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, tự xưng là đã từng giành được huy chương đồng trong cuộc thi võ thuật đối kháng tự do độ tuổi thanh thiếu niên châu Á.
Cũng là chiêu bài vàng của câu lạc bộ này.
“Tiểu Khương đúng không?” Huấn luyện viên Vương cầm một tờ đơn đưa cho Khương Nặc rồi hỏi: “Cô định chọn chương trình học loại nào?”
Khương Nặc nhìn danh sách giới thiệu trong tay, chương trình học ở đây được chia thành bốn loại: hứng thú, nhập môn, nghiệp dư và chuyên nghiệp.
“Tôi muốn học chuyên nghiệp.” Khương Nặc nói: “Nhưng thời gian của tôi có hạn, chỉ muốn học chút thứ hữu dụng, tiền không thành vấn đề.”
“Cái này...” Huấn luyện viên Vương mím môi một chút, sau đó mới trả lời: “Tôi có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng cô không có cơ sở, tôi không thể trực tiếp cho cô học chương trình chuyên nghiệp được.”
“Tôi có cơ sở.”
“Trước đây cô đã từng luyện tập rồi sao?” Huấn luyện viên Vương có chút bất ngờ, nhìn cô gái có vẻ nhu nhược yếu ớt này: “Luyện bao lâu?”
“Chắc cũng được mấy năm.” Khương Nặc thản nhiên nói, cô cũng muốn nói quá kỹ về thân thủ có được vì sinh tồn này.