Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:11:39
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quay trở lại xe, thu gương đồng và dây chuyền mặt ngọc vào không gian.

Ý thức lại tiến vào không gian, Khương Nặc lập tức cảm thấy khác lạ.

Thăng cấp rồi.

Sương mù ở biên giới lại lần nữa lui về phía sau khoảng 30 mét, lộ ra càng nhiều không gian hơn.

Phía trước căn lầu nhỏ là một bãi cỏ xanh mơn mởn, còn có mấy cây hoa dại không biết tên đang hé mở.

Bên trái, bên phải và phía sau xuất hiện càng nhiều cây cối hơn, những khoảng trống mọc đầy cỏ xanh.

Một góc núi lộ ra phía sau tán cây, một dòng suối trong vắt từ trên núi chảy xuống. Dòng suối thật nhỏ vòng qua bên trái căn nhà, lẳng lặng chảy vào trong hồ nước trước nhà.

Đó là một cái hồ nước nhỏ diện tích chừng hai đến ba trăm mét vuông, nước suối đều tụ lại ở đây, trong vắt vô cùng.

Có nước, đây chính là thay đổi lớn nhất trong lần thăng cấp không gian này, khiến Khương Nặc hơi có chút kích động.

Tuy lượng nước không lớn, nhưng thắng ở chỗ dùng tiết kiệm thì có thể dùng được lâu dài.

Khương Nặc dùng ý niệm khống chế một cái ly, múc một ly nước từ dòng suối trong vắt đó.

Ly nước vào tay mang cảm giác lạnh buốt, nước trong ly trong ngần, bốc lên những tia hàn khí.

Chưa qua lọc nhưng Khương Nặc có cảm giác cho dù có uống trực tiếp cũng không có gì là không tốt cả.

Uống.

Nước suối vào miệng có vị ngọt, dễ chịu hơn nhiều so với nước khoáng.

Nhiệt độ toàn thân cũng giảm xuống khiến tinh thần cô sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc cũng tan biến đi.

Khương Nặc nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc hưng phấn trong lòng.

Nước suối có thể khôi phục một chút thể lực, tới gần đại thụ có thể khôi phục tinh thần lực, điều này có nghĩa là thời gian huấn luyện mỗi ngày của cô cũng dài hơn.

Đáng tiếc mặt đất vẫn khô nứt, vẫn không thể trồng trọt được.

Nhưng lần thăng cấp này đã mang đến cho cô một bất ngờ lớn.

Tuy rằng nước suối không đổ đầy hồ nước, chỉ là một lớp nước mỏng nhưng cứ tích lũy từ từ, trong thời gian dài nước sẽ càng ngày càng nhiều, hơn nữa dù sao cũng là hồ lớn như vậy, nước hoàn toàn đủ cho một nhà cô uống.

Quan trọng là chất lượng của nó tốt hơn bất kỳ nguồn nước tự nhiên nào, uống vào còn có lợi cho cơ thể.

Khương Nặc quyết định tiếp tục, dùng hết toàn bộ tiền trong tay để đi mua đồ cổ, nếu không mua được thì đi mua ngọc thạch. Tóm lại không cần mua thêm thứ đồ lung tung rối loạn gì nữa, toàn bộ đều dùng để thăng cấp không gian.

...

Rời khỏi phố đồ cổ, Khương Nặc lái xe đi vài vòng trong thành phố, xác định không có bất kỳ người nào đi theo mình mới đi vào nhà kho.

Hàng nên thu đều đã thu xong, hai ngày nay hầu như không có thêm thứ gì khác nhập kho nữa, Lưu Mân liền tập trung vào việc lưu trữ dữ liệu.

Có tổng cộng 120 ổ cứng loại 2TB, chỉ riêng danh sách đã in ra hơn 600 trang, chất một chồng thật dày.

Lưu Mân còn đánh số tài liệu và dán nhãn vào ổ cứng, so sánh với danh sách ghi chép từng cái một, làm rất tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết bỏ rất nhiều tâm huyết vào đây.

“Em có thể về nhà được rồi.” Khương Nặc nhìn cô ấy.

Nhiều nhất là một tuần nữa, cả nước sẽ cắt điện cắt nước trên diện rộng, đến lúc đó mới bắt đầu mua vật tư sẽ không kịp nữa.

TBC

Lưu Mân làm việc nghiêm túc, giúp cô bớt đi rất nhiều tâm tư.

Ngoài tiền lương đã nói lúc trước, Khương Nặc còn cho cô ấy thêm 3.000 tệ tiền thưởng.

“Cái này...” Lưu Mân rất bất ngờ, ngơ ngác nhìn Khương Nặc: “Em không nghĩ tới lại có nhiều tiền như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-36.html.]

“Nhận lấy đi, em về quê thì còn có thể mua ít đồ cho gia đình.” Khương Nặc nói.

Công việc của cô ấy đã hoàn thành rất tốt, Khương Nặc cũng cho thêm tiền thưởng, xem như vui vẻ kết thúc.

Trong những ngày đầu thời tận thế, cuộc sống ở nông thôn còn tốt hơn ở thành thị.

Lưu Mân cầm tiền, ngày hôm sau đã về quê.

Trên tàu hỏa, cô ấy còn gọi video cho Khương Nặc, cảm ơn sự chăm sóc của Khương Nặc trong khoảng thời gian này.

Khương Nặc trò chuyện với cô ấy vài câu, cô ấy nói bây giờ chạy về còn có thể kịp thu hoạch thóc. Lúc này thời tiết quá nóng, ai cũng đều làm việc buổi tối, dầu gì cô ấy cũng là một sức lao động, trở về còn có thể giúp chia sẻ một chút công việc với gia đình.

Đoán chừng một tháng tới sẽ rất bận rộn, cho nên trên đường đi cô ấy đã gọi điện thoại cho Khương Nặc.

Khương Nặc thấy cô ấy đúng là đã ngồi trên tàu hỏa, cũng hoàn toàn yên tâm.

Lúc trước cô tìm những sinh viên sau khi học xong sẽ trở về quê để làm việc tạm thời cho mình chính là vì chuyện này.

Quê hương cô ấy là ở một tỉnh nội địa cách đây hơn một ngàn cây số. Đến ngày tận thế, giao thông bị ngăn cách, muốn tới thành phố lân cận một chuyến cũng rất khó chứ huống chi là đường xá xa xôi hơn một ngàn cây số, vậy nên sau này bọn họ sẽ không gặp lại nữa.

...

Ngày 29 tháng 7, cách ngày tận thế còn 18 ngày.

Nhiệt độ ban ngày đã cao đến mức khiến người ta khó có thể chịu đựng. Hầu hết mọi người chỉ có thể chờ sau chín giờ tối mới có thể ra ngoài.

Thông qua tin tức mới biết được, một số khu vực xa xôi đã bắt đầu bị cắt điện, rất nhiều con sông nhỏ bắt đầu cạn nước, một diện tích lớn cây nông nghiệp bị c.h.ế.t héo dưới nhiệt độ cao.

Hơn nữa bởi vì nhiệt độ cao, các vụ hỏa hoạn cũng càng ngày càng nhiều, chỉ trong vòng một ngày đã có hơn mười lượt báo cháy.

Một số trang thiết bị điện, tuyến đường dây điện cũ cũng bắt đầu bị hư hỏng, tình trạng ô tô tự bốc cháy cũng là chuyện thường thấy.

Trên mạng ngày càng có nhiều người bàn tán xôn xao, nhưng mặc dù có vài người nói rằng tận thế sắp giáng lâm nhưng phần lớn mọi người vẫn coi như đó là trò đùa, chỉ có một số ít người bắt đầu tích trữ lượng lớn vật tư.

Phải chịu ảnh hưởng còn có các ngành giao thông, vận chuyển hàng hóa. Giá hàng hóa các nơi cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, đặc biệt là lương thực và các loại vật dụng liên quan đến sinh hoạt thường ngày cũng tăng lên không ít.

Có điều, chính phủ vẫn đang kiểm soát rất tốt, mức tăng vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Bộ phận tuyên truyền cũng nhắc nhở mọi người không nên hoảng sợ, chính phủ vẫn có lượng lớn lương thực dự trữ, ít nhất có thể bảo đảm nhu cầu cuộc sống tối thiểu của nhân dân cả nước trong hơn nửa năm.

Tình hình trong nước còn tốt, nhưng ở nước ngoài đã rất loạn.

Dưới tình huống như vậy, các nhà tư bản cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người thường, đồng thời cắt giảm một lượng lớn nhân viên, bắt đầu tích trữ và đầu cơ vào những nhu yếu phẩm sinh hoạt, giá hàng tăng vọt giống như ngồi tên lửa.

Ở một số khu vực nghèo nàn lạc hậu, cuộc sống của người dân càng ảm đạm hơn. Các cuộc biểu tình bắt đầu nổ ra ở nhiều nơi, những vụ cướp bóc cũng xảy ra không ngừng.

Thiên tai còn chưa tới, nhân họa đã tới trước mấy đợt.

Mấy ngày nay Khương Nặc vẫn luôn cẩn thận đi lại trên phố đồ cổ, nhưng không tìm được cái gì.

Thật ra phố đồ cổ chỉ có một số đồ cổ chân chính, cũng không phải đồ giả, nhưng Khương Nặc lại không cảm nhận được loại hơi thở kia, cũng thật sự không hiể rốt cuộc tiêu chuẩn của không gian là gì.

Cô quyết định không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, lại đi một chuyến tới chợ bán đá thô, dùng hết gần như toàn bộ số tiền còn lại trong tay để mua đá thô, chỉ để lại 20.000 tệ dự phòng.

Có thể là do đá thô quá ít, không gian hấp thu toàn bộ nhưng lại không thể thăng cấp lần nữa.

Ngày 3 tháng 8, nhiệt độ cao nhất là 50 độ, cách ngày tận thế còn 13 ngày.

Mọi thứ trong danh sách đều đã được đặt đúng chỗ.

Sau khi cất hết mọi thứ vào không gian, Khương Nặc bắt đầu tiến hành sắp xếp và kiểm kê lần cuối.

Cô chuyển máy xúc ra chỗ bãi cỏ bên ngoài sân.

Lúc này trong sân đã sạch sẽ, được bày một cái ghế bãi biển và một cái bàn nhỏ, đây là Khương Nặc chuẩn bị để một ngày nào đó cô có thể bước vào trong không gian, ngồi uống trà nói chuyện phiếm ngắm phong cảnh với mẹ.

Trong căn nhà nhỏ, các loại đồ nội thất cũng đã được sắp xếp xong.

Quần áo, giày dép, chăn mền đều đã được phân loại, xếp trong tủ quần áo, giá giày.

Loading...