Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:11:44
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi chuẩn bị xong, Khương Nặc chào Vu Nhược Hoa một tiếng, bảo bà ấy hôm nay nhất định không được ra ngoài.
Vu Nhược Hoa đáp lời: “Mẹ nghe con, nhưng mọi người đều đang nói sắp mưa, cũng không biết có phải thật hay không.”
Khương Nặc chớp mắt, cũng không nói tiếp, lại dặn dò Vu Nhược Hoa thêm một lần nữa, bảo bà ấy không nên ra ngoài khiến cho Vu Nhược Hoa bật cười, phải nhiều lần bảo đảm với cô là bà ấy không rời khỏi nhà nửa bước, Khương Nặc mới đi ra ngoài.
Từ giờ trở đi, cô muốn đi mua hàng không đồng.
Trên đường gần như không có người nào, Khương Nặc lái xe đi thẳng tới bến cảng.
Bến cảng của thành phố này là một trong ba cảng lớn hàng đầu cả nước, toàn bộ hàng hóa xuất nhập khẩu đều lưu trữ ở trên bến tàu.
Bởi vì thời tiết nóng bức, ban ngày cũng không đi làm, ban đêm hiệu suất làm việc không cao, hơn nữa đây là đợt nắng nóng phạm vi toàn cầu, vận chuyển đường biển chịu ảnh hưởng rất lớn, cho nên rất nhiều đồ vật đã bị mắc kẹt lại ở nơi này.
Khương Nặc đỗ xe bên ngoài bến tàu, bước ra ngoài trong cái nóng như thiêu như đốt. Ý thức vừa động, chiếc xe thăng bằng xuất hiện dưới chân. Cô giẫm lên, thử dùng xe thăng bằng đi một đoạn. Sau đó chớp mắt mấy cái, xe thăng bằng biến mất tại chỗ, cả người Khương Nặc dừng lại, chịu đựng cảm giác mất thăng bằng rất ngắn sau đó cô đứng trên mặt đất.
Khương Nặc luyện tập quá trình này nhiều lần, sau đó dần thành thạo hơn. Khi chiếc xe thăng bằng biến mất, cô hoàn toàn có thể nắm chắc cân bằng cơ thể, lên xe cũng nhanh hơn.
Hôm nay phải đi rất nhiều nơi, làm như vậy cũng là vì giữ thể lực.
Khương Nặc lấy nước ướp lạnh từ trong không gian ra, sau khi uống mấy ngụm, cảm giác khô nóng cũng giảm bớt. Cô cầm cây kem trong tay, giẫm lên xe thăng bằng tiến vào bến tàu.
Vô số container chất đống như núi trên bến tàu, quả thực giống như một đại dương sắt thép.
Trước đây Khương Nặc không tiếp xúc nhiều với mấy thứ này, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một chiếc xe tải cỡ lớn kéo một container nặng nề đi ngang qua trên đường. Khi cô đứng ở ven đường, dường như nhìn thấy một quái vật khổng lồ.
Mà quái vật khổng lồ như vậy, ở nơi này lại bày vô số cái.
Những chiếc hộp lớn màu sắc rực rỡ xếp chồng lên nhau giống như trò chơi xếp gỗ của người khổng lồ.
Container là một công cụ không thể thiếu trong vận chuyển hiện đại, có thể chuyên chở hàng hóa, cũng có thể dùng cho thiết bị máy móc tiến hành công việc logistics, là kết tinh trí tuệ của nhân loại.
Đáng tiếc cảnh tượng như vậy lập tức sẽ hủy diệt ở trong thiên tai, cũng không biết tương lai còn có khả năng khôi phục hay không nữa.
Khương Nặc lắc đầu, nghĩ xa quá rồi.
Tất cả mọi thứ trước mắt, ngay ngày đầu tiên của trận mưa lớn đã bị chìm ngập trong biển nước. Mưa kéo dài suốt cả hai tháng, mực nước ở bến tàu dâng cao hơn mười mét, tất cả mọi thứ đều bị cuốn xuống đáy biển.
Bản thân Khương Nặc đã tích trữ đủ hàng, cũng không muốn đi cướp đoạt vật tư sinh tồn của người bình thường. Vì vậy cô đợi đến ngày hôm nay mới ra ngoài mua đồ không đồng. Hơn nữa những thứ này, nếu cô không ra tay tích trữ thì cũng sắp chìm xuống biển.
Có thể tích trữ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bến tàu chắc chắn có camera giám sát, nhưng Khương Nặc không quan tâm, vì đêm nay nơi này sẽ tràn ngập nước biển, mọi thứ sẽ bị nhấn chìm và cuốn trôi.
Lúc đầu cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với việc canh gác ở bến tàu, nhưng bất ngờ là bến tàu không có lấy một người, phần lớn điện ở đây đều đã tắt.
Lối vào còn có một mảng cháy đen, hình như đã từng xảy ra hỏa hoạn.
Cô ở bên ngoài quan sát thật lâu, cuối cùng kéo thấp mũ xuống, đeo khẩu trang chống nắng che cổ, che mặt kín mít rồi cẩn thận đi vào.
Trên mỗi container đều dán danh sách hàng hóa. Trên danh sách có viết tên hàng hóa, số lượng, kích thước, trọng lượng, nhãn hiệu và các loại thông tin khác, vô cùng rõ ràng lại thuận tiện.
TBC
Khương Nặc đi tới trước container cỡ vừa gần nhất.
Trước đó cô đã tìm hiểu, hiện tại cô có thể hiểu được đại khái rằng kích thước container có thể chia thành cỡ lớn, cỡ vừa, cỡ nhỏ.
Để thuận tiện cho việc vận chuyển, cho dù là loại lớn hay nhỏ, độ rộng đều giống nhau, khoảng 2m5.
Độ cao cũng là từ 2m đến 2,5m.
Khác nhau ở chỗ chiều dài, container cỡ nhỏ cũng chỉ dài hơn hai mét, nhưng container lớn nhất có thể tới 12 mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-38.html.]
Chỉ một container đã có thể lớn bằng một căn nhà, có thể tưởng tượng rằng nó có thể chứa được bao nhiêu thứ.
Khương Nặc nhìn danh sách dán trên đó, phát hiện cả container này đều là quần áo.
Danh sách được viết rất chi tiết.
Đây là nguyên một lô hàng xuất khẩu của nhà máy, hầu hết đều là các sản phẩm lông cừu, bao gồm áo khoác, áo lông cừu, quần dài, đủ loại màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác nhau.
Lông cừu giữ ấm rất tốt, lại mỏng nhẹ, ngoại trừ không bền ra thì không có bất kỳ nhược điểm nào khác, ở thời tận thế vô cùng thiết thực.
Dù sao không gian vẫn còn nhiều chỗ trống như vậy, container lại có thể xếp chồng lên cao, vô cùng thuận tiện. Cô liền thu cả container đặt trên bãi đất trống phía sau căn nhà nhỏ.
Sau đó cô nhìn về mấy container phía sau, tìm được container cỡ nhỏ đựng những vật dụng cần thiết hằng ngày, có chậu rửa, ly nước, d.a.o kéo, móc treo các loại.
Ngoài ra còn có ga trải giường, chăn bông, vỏ gối đều có.
Cô vốn định cắt khóa, lấy một phần là đủ rồi, nhưng sau khi mở ra lại phát hiện bên trong chất đầy như một kho hàng. Mỗi loại cũng có gần một ngàn bộ, được xếp gọn gàng, có dán nhãn, cô mà lấy ra lại còn rối loạn hơn.
Vì vậy thu nguyên cả container.
Lại đi vài bước, lại thu một container đựng tổng số 15.000 cái ly giữ nhiệt, thùng giữ nhiệt các loại.
Cô không cần nhiều như vậy, nhưng hiện tại xem qua danh sách dán trên container liền trực tiếp cất vào không gian, không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.
Nói thật, số lượng đồ dùng mà Khương Nặc tích trữ trong thời gian dài sau khi sống lại không nhiều bằng việc cô tùy tiện thu hai container ở đây.
Mua hàng không đồng đúng là rất sướng, chẳng trách từ xưa đến nay vẫn có người bí quá hoá liều.
Trên bến tàu, container thật sự quá nhiều, liếc mắt nhìn cũng không nhìn thấy điểm cuối. Ban đầu Khương Nặc còn nhận dạng từng cái, ghi nhớ chủng loại và số lượng vào chiếc túi cô mang theo bên người.
Nhưng qua một giờ, cô mới thu được mấy thứ ở bên ngoài cùng, rốt cục không thể không từ bỏ việc ghi chép.
Chỉ có thể trước tiên thu hết lại, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, nhìn danh sách dán trên container xem đại khái, còn danh sách chi tiết thì chờ có thời gian rảnh lại sắp xếp từ từ.
Khương Nặc thu hồi từ ngoài vào, sau khi thu hơn 10 container cỡ vừa và nhỏ, trước mắt xuất hiện một số loại cỡ lớn.
Xem danh sách hàng hóa, Khương Nặc giật mình, không nghĩ tới ba cái container to đùng này đều là xe.
Tổng cộng có 4 chiếc xe việt dã, 1 chiếc xe buýt. Cô không chút do dự, thu toàn bộ vào không gian, xếp chồng lên nhau.
Đi xa hơn về phía sau, cô phát hiện container cỡ lớn bình thường đều chứa những thứ như quặng, than đá, phân bón.
Không thể buông tha, thu hết toàn bộ vào không gian.
Đến lúc này, Khương Nặc mới chỉ thu được một phần rất nhỏ nhưng đã thấm mệt, vừa nóng vừa mệt. Cái nắng như thiêu đốt trên bờ biển khiến cô có chút choáng váng.
Trước đây khi tới bến cảng, tuy mặt trời rất nóng nhưng gió biển thổi vào mặt đã không còn nóng nữa.
Nhưng hôm nay, trên bến tàu không hề có một ngọn gió, chỉ có ánh mặt trời tàn nhẫn thiêu đốt mặt đất, trong không khí bốc lên một mùi mặn chát ngột ngạt.
Khương Nặc đã quên mất cảm giác của mình trong kiếp trước, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng thấy có chút khác thường.
Những container này đều được làm bằng sắt thép, bị ánh mặt trời chiếu vào nóng vô cùng, bàn tay đặt lên cũng có thể bị nướng chín, đương nhiên cũng không thể dựa vào đó để nghỉ ngơi.
Khương Nặc tìm kiếm xung quanh, thấy một chiếc xe nâng lớn ở cách xa đó một khoảng, cửa sổ xe mở rộng, trong buồng lái có thể che bớt ánh mặt trời. Khương Nặc leo lên xe, chui vào từ cửa sổ.
Trên xe thật nóng, tay cũng bỏng rát, Khương Nặc ngồi trên chiếc ghế lái to như vậy, mùi dầu máy chua lòm, cũng may có thể che nắng.
Cô lấy ra nửa bình nước đá, lại nhắm mắt tiến vào không gian, ý thức trực tiếp hướng thẳng về phía cái cây, cảm thụ cành lá mở rộng của nó, nhanh chóng khôi phục tinh thần lực.
Cô tìm hai viên đá lạnh từ không gian cầm trong tay, ngồi xuống nghỉ ngơi 15 phút.
Cảm thấy tốt hơn một chút, tiếp tục.