Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:22:52
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Nhược Hoa cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Ôi, cũng không biết cơn mưa này bao giờ mới tạnh nữa. Mà cho dù có tạnh cũng sợ rằng tất cả thứ đã bị nhấn chìm luôn rồi.”

TBC

Khương Nặc phải thừa nhận rằng mẹ mình vẫn có tầm nhìn xa trông rộng.

Trong tình tình hiện tại, cây nông nghiệp trồng trong đất chắc chắn đã không còn hy vọng gì, kho dự trữ của quốc gia cũng chẳng còn lại bao nhiêu cho nên dù nước có rút hết thì mọi người vẫn phải đối mặt với tình trạng thiếu thốn lương thực nghiêm trọng.

Huống chi cơn mưa này sẽ không dừng lại trong khoảng thời gian ngắn.

“Cũng không biết thịt và đồ ăn chúng ta tích trữ có đủ dùng không.” Vu Nhược Hoa nói: “Tiểu Nặc à, không thì từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chúng ta ăn ít thịt đi một chút, lại ăn cơm nhiều hơn một chút, được không?”

Phải cắt giảm ăn uống, hơn nữa còn là hạn chế khẩu phần thịt trong bữa ăn?

A Muội là người đầu tiên đứng dậy phản đối.

Khó khăn lắm thời tiết mới trở nên mát mẻ hơn, sắp lập thu rồi, không ngờ bà lại muốn cắt xén khẩu phần thịt của tôi?

Không đồng ý!

Khương Nặc xoa đầu A Muội, ấn đầu để nó bình tĩnh lại.

“Mẹ à, không cần lo lắng về đồ ăn.” Khương Nặc nói: “Nhà chúng ta có rất nhiều đồ ăn mà.”

“Nhiều á? Những thứ như gạo mì thì không thiếu, nhưng chiếu theo cách ăn hiện tại thì rau dưa nhiều nhất nửa tháng sẽ ăn xong. Về phần thịt, mẹ làm một ít thịt khô với lạp xưởng, ngược lại có thể chống đỡ một khoảng thời gian... Nhưng dựa trên tình huống hiện tại thì tiết kiệm một chút cũng không sai.”

“Con không nói những thứ này.” Khương Nặc kéo mẹ đến tầng 36, mở cửa tầng 36 trong ánh mắt kinh ngạc của bà ấy, sau đó dẫn bà ấy vào một căn phòng ngủ, “Mẹ nhìn xem?”

“Cái này...” Vu Nhược Hoa thấy vật tư chất đầy nửa căn nhà thì vô cùng kinh ngạc: “Những thứ này đều do con chuẩn bị sao? Còn nữa, rốt cuộc căn nhà này là sao vậy?”

“Là con chuẩn bị. Lúc ấy con thuê luôn cả tầng 35 và tầng 36 của tòa nhà này để dự phòng.” Tận thế đã đến, Khương Nặc cảm thấy có thể tiết lộ một số sự thật cho mẹ mình: “Thật ra vật tư không chỉ có nhiêu đây thôi đâu, mẹ không cần lo lắng chuyện này, mẹ muốn biết chuyện gì con đều có thể giải thích cho mẹ.”

Vu Nhược Hoa như có điều suy nghĩ, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, mãi lâu sau mới gật đầu với con gái.

“Chẳng trách trước đó con cứ bận rộn mãi, mẹ đã nói rồi mà, mọi người đều ở nhà làm việc, tại sao con gái mẹ phải chạy khắp nơi dưới nền nhiệt cao như vậy... Còn có cửa chống trộm ba tầng trong ba tầng ngoài ở nơi này, trước đây mẹ chỉ cảm thấy phiền phức, hiện tại mới biết được như vậy là an toàn cỡ nào.”

Nói xong, bà ấy có chút đau lòng nắm tay Khương Nặc: “Con không cần phải giải thích gì với mẹ hết, mẹ biết trong lòng con đều có tính toán, vậy là mẹ yên tâm rồi. Mẹ không học hành gì nhiều, bản thân cũng không mấy lanh lợi, con muốn giấu thì cứ giấu, chỉ cần chúng ta có thể sống tốt là được rồi.”

“Dạ.” Khương Nặc rất cảm động, hai mắt trở nên cay xè, cô vùi đầu vào vai mẹ. Dù đã từng trải qua những gì, sự tồn tại của người thân vẫn luôn là nơi mềm mại nhất trong lòng cô, cũng là áo giáp của cô.

Cô nhỏ giọng nói: “Mẹ à, con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ tin tưởng con là được.”

“Mẹ đương nhiên tin con rồi, không tin con gái của mình thì còn có thể tin ai?”

...

Vu Nhược Hoa kiểm tra toàn bộ cửa sổ ở tầng 36, sau khi chắc chắn rằng tất cả đã được đóng chặt và người khác sẽ không nhìn thấy gì từ bên ngoài thì mới yên tâm.

Chuyển đến nơi này ở đã lâu như vậy, bà cẩn thận ngắm hai tầng lầu này một lần nữa, càng ngắm càng cảm thấy hài lòng, thầm khen tâm tư của con gái tinh tế.

Cầu thang nối từ tầng 34 đến tầng 35 có một lớp cửa sắt cộng thêm một tầng cửa chống trộm, từ tầng 35 đến tầng 36 cũng có một bộ như vậy, cửa sổ thủy tinh đều được bịt kín bằng song thép, còn được trang bị kính chống đạn, tính an toàn cực kỳ cao.

Vu Nhược Hoa nhớ đến rau trồng trong nhà kính ở trên sân thượng thì trong lòng càng cảm thấy yên tâm hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-46.html.]

“Mẹ, trong thời gian ngắn trận mưa này sẽ không ngừng lại, mẹ cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Khương Nặc nói.

Vu Nhược Hoa thở dài: “Vậy phải c.h.ế.t bao nhiêu người đây.”

Khương Nặc mím môi, không tiếp lời bà ấy.

Chết bao nhiêu người ư? Chỉ có thể nói là rất nhiều rất rất nhiều.

Mưa xối xả kéo dài khoảng nửa năm, trong khoảng thời gian đó không phải là chưa từng tạnh, nhưng mưa vẫn chưa hoàn toàn rút lui, tạnh rồi lại đổ thêm một trận mưa khác.

Mọi người giãy giụa cầu sinh trong hoàn cảnh thiên tai như vậy, cây nông nghiệp c.h.ế.t sạch, hàng loạt người c.h.ế.t đói.

Khi cơn mưa bất tận rốt cuộc cũng kết thúc, nước lũ hoàn toàn rút đi, quốc gia và một vài thế lực mới có thể thở phào một hơi rồi bắt tay vào thành lập các căn cứ lớn nhỏ.

Nhưng khi căn cứ mới thành lập thì rất loạn, căn cứ mà Khương Nặc gia nhập ở kiếp trước mới đầu chỉ xây tường vây, ngay cả chỗ chắn gió cũng không có, mỗi ngày đều phải làm việc để đổi lấy thức ăn, còn phải nghênh đón động đất và mưa axit không ngừng, rất nhiều người đều không chịu đựng nổi.

Chờ qua một hai năm, nhà cửa xây xong, trật tự trong căn cứ tốt hơn, lương thực cũng tự trồng được, cuộc sống của mọi người bấy giờ mới dần dần trở nên ổn định.

...

Tục ngữ có câu trong nhà có đồ ăn, trong lòng không hoảng hốt, tâm tình của Vu Nhược Hoa ổn định lại, đương nhiên bà ấy cũng không nhắc lại chuyện cắt giảm thức ăn nữa.

“Vậy mẹ đi nấu cơm! Tối nay chúng ta ăn sườn heo, một nửa kho tàu một nửa xào chua ngọt.”

A Muội: “Gâu!”

Khương Nặc thoải mái ngồi trên sô pha chờ ăn tối, kết quả lại phát hiện điện thoại không thể truy cập internet được nữa.

Mặc dù chuyện này đã nằm trong dự liệu nhưng Khương Nặc vẫn cảm thấy đáng tiếc, dù sao cuộc chia ly này cũng kéo dài ít nhất mười năm.

Cũng may tín hiệu 5G còn có thể chống đỡ được mấy ngày.

Thật ra có mạng hay không đã không còn quan trọng nữa, hầu hết mọi người đều không thể lên mạng, lên mạng cũng không còn ý nghĩa gì. Những thông báo chính thức được phát ra trên cơ bản đều là khích lệ mọi người tự cứu mình trước, đừng hoảng loạn, chờ đợi lũ lụt trôi qua.

Khương Nặc tùy ý mở nhóm chat của các chủ nhà ra xem, một số chủ nhà đã cạn kiệt lương thực dự trữ, bắt đầu xin giúp đỡ trong nhóm, bọn họ sẵn sàng bỏ ra con số gấp mấy lần thậm chí là mười mấy lần để mua lương thực.

Một số người có nhiều đồ dự trữ đã bán ra một ít.

Khương Nặc thấy Đàm Linh cũng bán một túi gạo thì ấn mở vòng bạn bè của cô ta ra xem, phát hiện hôm qua cô ta mới đăng một tin mới:

Nước ngập đến tầng hai rồi, lúc nào mới ngừng đây! May cho hamster Mộng Mộng nhé, may mà trữ nhiều đồ ăn, bằng không sẽ đói bụng mất [cười khóc]

Trên bài đăng còn đính kèm hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp tự sướng, một bức là đống vật tư nho nhỏ mà cô ta tích trữ được.

Khương Nặc thấy thế thì khóe miệng khẽ giật giật mấy cái.

Hiện tại vẫn có rất nhiều người không tin trật tự xã hội sẽ sụp đổ, có mấy cô gái cái gì cũng thích đăng lên vòng bạn bè.

Nhanh thôi, bọn họ sẽ trở thành một nhóm đối tượng xui xẻo.

...

Hai ngày tiếp theo, Khương Nặc tập trung luyện tập kỹ năng chiến đấu của mình, cô muốn trong lúc ra quyền có thể biến ra một con d.a.o găm loại nhỏ, sau khi tấn công xong lại trả về không gian, khiến đối phương không hiểu tại sao mình lại bị thương. Cô muốn luyện chiêu thức chiến đấu của mình đến mức tạo thành hiệu quả ám sát, nhưng muốn luyện đến mức không có kẽ hở thì cần phải cực kỳ thuần thục.

Cô thừa nhận anh chàng mặc áo đen đã mang tới cho cô một chút kích thích. Trước kia cô từng nghĩ rằng chỉ cần dựa vào bản lĩnh sinh tồn ở tận thế của bản thân cộng thêm vũ khí tốt là đủ để tự vệ rồi.

Nhưng bây giờ cô lại phát hiện trên thế giới này người giỏi còn có người giỏi hơn, muốn bảo vệ bản thân và người nhà thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Loading...