Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:39
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nhà Khương Nặc rốt cuộc có số lớn vật tư hay không, Uông Tiệm Ly cũng không chắc chắn được.
Nhưng dùng sự hiểu biết của gã ta về cả nhà Khương Nặc, người mẹ kia của cô là người tham đồ rẻ, không chịu nổi nhất là hàng giảm giá, hạ giá, thường xuyên đến siêu thị vào sáng sớm mua thịt về bỏ tủ lạnh cấp đông.
Mẹ của cô còn thích làm lạp xưởng, thịt khô, gà khô những thứ đồ ăn đã ướp gia vị, đều có thể để rất lâu.
Hơn nữa trước khi mưa to, người phụ nữ điên này cũng đòi được một khoản tiền từ chỗ gã ta và Dương Nịnh, lại đột nhiên dọn nhà đến nơi này.
Ngày đầu tiên Uông Tiệm Ly tới tiểu khu này đã đến tìm cô, nhưng căn bản chưa đến được cửa nhà cô, giữa hành lang đã bị hai lớp cửa ngăn lại.
Hỏi Đàm Linh, Đàm Linh cũng không có ấn tượng gì về cái cửa này, cũng không biết là lắp đặt lúc nào, không chắc chắn có liên quan đến việc Khương Nặc chuyển tới đây hay không.
Nhưng trong tay cô cầm một khoản tiền, lại dọn nhà đến một nơi rất an toàn, nói rõ điều gì?
Có phải cô đã sớm biết điều gì, cho nên chuẩn bị kỹ càng?
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của gã ta mà thôi.
Nhưng những thứ này cũng không quan trọng.
Mặc kệ trong nhà Khương Nặc có vật tư hay không, người phụ nữ điên kia, mỗi ngày đều giữ cửa khóa chặt, chặn tất cả mọi người ở hành lang, cũng không ai có thể đụng tới cửa nhà cô, cô sẽ ngoan ngoãn để Vương Cường đi vào lục soát nhà sao?
Không có khả năng.
Vương Cường dẫn người cướp đồ của gã ta, gã ta hận.
Nhưng gã ta càng hận Khương Nặc hơn.
Cuộc sống của gã ta không thoải mái, cô tại sao lại được?
Đến lúc đó Vương Cường dẫn người đánh nhau với Khương Nặc, tốt nhất liều mạng hai bên đều tổn hại.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Uông Tiệm Ly có một sự hung tàn.
Lại tìm cơ hội phế Vương Cường đi, đổ oan cho Khương Nặc, chính mình có thể dùng thân phận làm việc cho ban quản lý toà nhà để tiếp nhận uỷ ban này, khống chế cả tòa nhà lại.
Muốn để Vương Cường mắc câu thì nhất định phải vung mồi mê hoặc người.
“Anh Cường, em biết tầng cao nhất có rất rất nhiều vật tư, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn, đủ cho tầng một chúng ta chống đỡ rất lâu.” Uông Tiệm Ly tiện tay vẽ lên cái bánh nướng.
Vương Cường nhìn gã ta một cái, như thể không quá tin tưởng.
Tầng trên cùng hình như là hai mẹ con họ Dư hay là họ gì đó, người con gái trước đó còn đi mượn lương thực, nói cuộc sống khổ sở, không quá giống như đồ ăn nhiều không hết.
Không lo ăn là giống như tầng 6 này, suốt ngày đóng kín cửa sợ người khác lo nghĩ.
“Anh Cường, có một số việc, chúng ta phải tìm một chỗ nói tỉ mỉ.” Uông Tiệm Ly biết anh ta có chỗ nghi ngờ, nên cố ý đè thấp giọng xuống, gợi lên sự tò mò của anh ta.
Vương Cường quả nhiên đã nổi lên lòng hiếu kỳ, cũng muốn nhìn xem gã ta có thể nói ra điều gì, lập tức đứng lên ra hiệu cho những người khác tiếp tục khuân đồ, tự mình dẫn theo Uông Tiệm Ly đi ra bên ngoài.
“Ở đây không có ai, cậu có cái mẹ gì thì nói đi.” Vương Cường nói.
Uông Tiệm Ly vẻ mặt chân thành: “Anh Cường, anh có chú ý đến em nói là tầng 36, chứ không phải tầng 35 hay không?”
Vương Cường run lên: “Có ý tứ gì?”
“Toà nhà này của chúng ta tất cả có 36 tầng, tầng 35 mẹ con Khương Nặc ở, bọn họ lại lắp hai cánh cửa ở cầu thang tầng 34 đến tầng 35, một cánh cửa lưới sắt một cánh cửa chống trộm, vậy người ở tầng 36 thì sao? Vì sao chưa từng thấy người?”
Uông Tiệm Ly lại nói: “Tầng 36 không có người ở, mà chính là để đầy đồ vật, hãy tin em.”
Vương Cường nghe xong, cơ thể gần như nảy lên một cái: “Đúng! Chúng ta còn tầng 36.”
Uông Tiệm Ly tiếp tục vẽ bánh:
“Anh Cường, Khương Nặc ở tầng 35 là đồng nghiệp của em, em biết cô ta trước khi mưa to đã lừa được một số tiền lớn, đã đổi hết tiền thành vật tư, toàn bộ đều giấu ở tầng 36, trong phòng ở tầng 36 đều chất đầy đồ, anh không tin, bảo cô ta mở cửa nhìn xem, em tuyệt đối không lừa anh.”
Uông Tiệm Ly cũng thông suốt, nghĩ rằng mẹ con Khương Nặc chắc chắn tích trữ đồ ăn, cho dù không nhiều như gã ta nói, nhưng chắc chắn cũng không muốn cho người khác vào nhà lục soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-60.html.]
Chỉ cần cô và Vương Cường đánh nhau, chuyện kia sẽ dễ làm rồi.
“Cậu chắc chắn chứ?” Vương Cường động tâm.
“Chắc chắn 100%!” Uông Tiệm Ly nói như thật: “Hơn nữa căn phòng kia của cô ta lắp mấy cánh cửa, nhìn rất chắc chắn, rất thích hợp dùng để làm căn cứ của ban quản lý toà nhà chúng ta, anh xem thế đạo này, cũng không biết mưa có thể ngừng hay không, cũng không biết sẽ loạn thành như nào, tầng 35 cộng thêm tầng 36 đều bị mấy cánh cửa bảo vệ, anh Cường em thấy không bằng đoạt lấy căn phòng.”
Vương Cường khẽ gật đầu, càng nghe càng cảm thấy thằng oắt Uông Tiệm Ly này thuận mắt.
“Vậy sau khi mẹ con bọn họ bị đuổi đi thì sao, sắp xếp thế nào?”
“Nếu bọn họ đồng ý, thì sắp xếp ở trong tầng của những gia đình khác, không đồng ý thì cũng không còn cách nào cả, bây giờ tình hình đặc biệt, có bản lĩnh thì để cho cô ta đi báo cảnh sát.”
Trong lòng Vương Cường thật ra cũng nghĩ như thế, nhưng muốn Uông Tiệm Ly giúp anh ta nói ra mới phù hợp.
Anh ta nghĩ một chút, vỗ lên bả vai Uông Tiệm Ly nói: “Cậu nói không sai, như vậy đi, cậu và tôi đánh trận đầu, chúng ta đến tầng 35 một chuyến, bảo bọn họ mở cửa.”
Sắc mặt Uông Tiệm Ly nhất thời có chút cứng ngắc: “Anh Cường, em động não thì được, chứ đánh nhau thì có khả năng không thể giúp quá nhiều.”
Vương Cường cười, khẽ vỗ mặt gã ta.
“Kế hoạch mà cậu tính ra, bản thân cậu không lên, có phải coi tôi là kẻ ngốc hay không? Không những cậu phải đi, hai người anh em của cậu cũng phải gọi đi cùng cho tôi, cậu cũng là cán sự của ban quản lý toà nhà, đương nhiên phải xuất lực nhiều hơn.”
Nghĩ đến d.a.o trong tay người phụ nữ điên kia, trong lòng Uông Tiệm Ly hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh, nhìn thấy nắm đ.ấ.m của Vương Cường lên bao cát, gã ta lại cảm thấy mình quá lo lắng.
“Đương nhiên em phải đi, anh Cường cứ yên tâm, nhưng việc này phải thương lượng một chút, lập ra một kế hoạch.”
Vương Cường không thích động não, thấy Uông Tiệm Ly liên tục hiến kế, cũng là người có thể dùng một lát, giọng điệu càng thân thiết hơn.
“Kế hoạch gì?”
“Anh Cường, em cảm thấy như này, hôm nay lấy được những vật tư này ở tầng 6, anh tạm thời đè ép không phát ra ngoài, trước tiên để bọn họ đói một chút. Đồng thời thả tin tức cả tầng 36 đều là đồ ăn ra ngoài, để người của cả toà nhà đều biết.”
Uông Tiệm Ly khẽ cười: “Cứ như vậy, không cần anh mở miệng, người trong toà nhà tự nhiên sẽ ầm ĩ đòi xông lên tầng 35, đến lúc đó chúng ta ra tay có lý do, cũng đủ khí thế, anh thấy thế nào?”
Vương Cường nghe vậy cười to: “Thằng oắt nhà cậu thật là độc ác, được, cứ làm như thế đi.”
Tâm trạng của Vương Cường tốt, dặn dò để lại cho tầng 6 một ít đồ ăn không dọn đi, xem như ban thưởng cho Uông Tiệm Ly.
Trong phòng hỗn loạn, Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa mặt mũi bầm dập, nằm trên ghế sofa vừa chửi mẹ nó vừa xức thuốc, mà Đàm Linh ở bên cạnh đã khóc đến sắp không thở nổi.
TBC
Uông Tiệm Ly ôm Đàm Linh nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, bây giờ anh đã gia nhập uỷ ban toà nhà, về sau sẽ không có ai bắt nạt em nữa.”
“Thế nhưng vật tư của chúng ta mất rồi...” Đàm Linh vẫn sợ hãi: “Về sau phải làm sao bây giờ?”
“Anh đã nói chuyện với Vương Cường, anh ta để lại một ít cho chúng ta, chúng ta ăn tiết kiệm, tạm thời có thể chống đỡ, đừng khóc nữa, anh sẽ không để em đói bụng, khóc nữa sẽ không đẹp.” Uông Tiệm Ly ôm eo Đàm Linh, lau nước mắt cho cô ta.
Nghe giọng nói dịu dàng của gã ta, Đàm Linh dần dần đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không còn bối rối sợ hãi như vừa rồi.
“Hôm nay em bị doạ, đi nghỉ ngơi trước đi.” Uông Tiệm Ly lại nói.
“Thế nhưng... Trong phòng lộn xộn như vậy, em vẫn phải thu dọn một chút.”
“Không phải thu dọn nữa, đi nghỉ trước, những việc này từ từ rồi làm, anh cũng phải nhanh đến xem mấy người Trương Thành, bọn họ vì để bảo vệ đồ mà đều bị thương không nhẹ, chờ đến tối anh lại đến với em.”
Uông Tiệm Ly an ủi một lúc, đưa Đàm Linh về phòng ngủ, gã ta lại nhìn Lý Mộng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, vốn dĩ muốn bảo cô ấy đến an ủi Đàm Linh, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Lý Mộng khiến gã ta không thoải mái.
Từ lúc tới tầng 6 cho tới bây giờ, Lý Mộng vẫn nhìn gã ta không thuận mắt, bình thường chẳng nói chẳng rằng, không biết trong lòng đang kìm nén chuyện xấu gì.
Hai ngày trước Trương Thành đã muốn ra tay với Lý Mộng, dùng cô ấy phát tiết, vẫn là gã ta luôn đè nén Trương Thành lại.
Bây giờ chuyện đã diễn biến thành như này, ngược lại là gã ta phải nuôi một người phụ nữ vô dụng ăn cơm, vậy cũng không cần thiết phải quá khách khí với cô ấy.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Uông Tiệm Ly vẫn ra vẻ ôn hoà, gã ta nói với Lý Mộng: “Em cũng vào nghỉ ngơi đi.”
Lý Mộng không để ý tới gã ta, chỉ là mặt không biểu tình nhìn gã ta đỡ Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa về phòng.
Vừa rồi Uông Tiệm Ly ra ngoài nói gì với Vương Cường, có tâm tư gì, Lý Mộng không cần nghe cũng có thể đoán được đại khái.
Gã ta kẻ gây tai hoạ, đẩy tầng 35 ra ngoài, lại dùng vật tư của tầng 6, bán với Vương Cường.