Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:52
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày này Đàm Linh rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi bên cạnh Uông Tiệm Ly, nghe thấy bọn họ gọi, mới dụi mắt ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì?”

Trương Thành nói: “Anh bị người phụ nữ điên Khương Nặc kia chém, chảy rất nhiều máu, muốn lau người, nhưng không có khăn sạch, có thể cho anh một cái không?”

Nghe thấy tên Khương Nặc, đáy mắt Đàm Linh đều là ý hận, đối xử với Trương Thành cũng nhiều thêm một phần chung kẻ thù.

“Khăn mặt ở phòng ngủ, tôi đi lấy cho anh.”

Nói xong, Đàm Linh lấy chìa khoá từ trong túi xách tay của cô ta ra, trở về phòng ngủ một chuyến.

Lưu Văn Nghĩa âm thầm ghi nhớ, chờ Đàm Linh ngủ lại lần nữa, lặng lẽ lấy chìa khoá ra, vung vẩy trên tay, đắc ý nhướng mày với Trương Thành: “Đêm nay được sướng rồi.”

Từ khi Uông Tiệm Ly bị thương, Lý Mộng đã cảm thấy không ổn, hai ngày này cô ấy cơ bản không rời khỏi phòng. đói thì ăn chút lương khô uống nước.

Ngay cả ngủ cũng mang theo d.a.o bên cạnh.

Đàm Linh một lòng nhào đến cạnh Uông Tiệm Ly, ngoại trừ lấy đồ thì gần như không trở lại phòng ngủ, Lý Mộng muốn nói chuyện với cô ta một chút cũng không có cơ hội, trong lòng âm thầm có hơi lo lắng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Mộng cho là Đàm Linh trở về, nên không quá để ý, nhưng theo tiếng bước chân tới gần, cô ấy lại ý thức được không thích hợp, sau lưng nhất thời run lên.

Một bàn tay bỗng chốc bịt miệng cô ấy lại, đồng thời cậy mạnh đè mạnh cô ấy lên giường.

TBC

Lý Mộng muốn hét lên, nhưng đôi tay kia liều mạng chặn lấy cô ấy, khiến cho cô ấy ngay cả thở cũng khó, ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa mặc áo sát nách, hai người đàn ông cười với cô ấy, sau đó chính là đ.ấ.m mạnh mấy cái lên đầu cô ấy.

Trước kia Lý Mộng đã từng đọc một bài viết về tâm lý tội phạm, nói đến tội phạm h.i.ế.p dâm, thường đánh mạnh vào đầu đối phương vào lúc hành sự, bởi vì sau khi đánh vào đầu, con người sẽ bị choáng rõ ràng, từ đó mất đi năng lực phản kháng.

Khi đó cô ấy tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, người bị hại lại là chính mình.

Đầu Lý Mộng chịu đòn nghiêm trọng, nhất thời đầu váng mắt hoa, có cảm giác nôn mửa mãnh liệt, làm vận động viên chuyên nghiệp, cô ấy biết đây là triệu chứng não bị chấn động nhẹ, nhất thời không dám lộn xộn, nhưng sau đó, Trương Thành bắt đầu xé quần áo cô ấy.

Lý Mộng muốn nôn.

“Em gái, cuối cùng đã rơi vào tay chúng ta rồi.”

“Em sẽ bị chơi nát, vui không?”

Áo ngoài Lý Mộng đã bị xé ra, những đôi tay bẩn thỉu đó lại tiếp tục kéo quần của cô ấy, toàn thân Lý Mộng run rẩy, như gặp ác mộng.

Cô ấy cho là mình có thể ứng phó được, cô ấy cho là không sợ hãi... Nhưng thật sự xảy ra trên người, cô ấy hận chính mình đúng là bất lực như thế.

Lý Mộng nhịn không được hét lên.

Chát chát-----

Trương Thành lại tát cho cô ấy mấy cái liên tục: “Cô còn kêu à? Kêu một tiếng tôi tát một cái!”

Mấy cái tát này, ngược lại khiến Lý Mộng đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn choáng váng.

Lưu Văn Nghĩa còn muốn tiếp tục cởi quần áo của cô ấy, cô ấy cuống quít sờ lên con d.a.o gấp của mình, thấy cô ấy đột nhiên lấy ra một thứ như cái quạt xếp, Lưu Văn Nghĩa cười nhạo một tiếng, không ngờ Lý Mộng rung tay một cái, thứ kia trong nháy mắt biến thành một con dao, đ.â.m thẳng về phía anh ta.

Lưu Văn Nghĩa vội vàng lui lại, nhảy xuống khỏi giường.

Dù sao Lý Mộng cũng không biết đánh nhau, tấn công không có bố cục gì, chỉ có thể cầm chặt lấy con d.a.o giống như nổi điên, điên cuồng đuổi theo Lưu Văn Nghĩa chém, nhưng đều bị Lưu Văn Nghĩa tránh thoát được.

Nhưng mục tiêu của Lý Mộng là chạy trốn.

Vào lúc Lưu Văn Nghĩa và Trương Thành đồng thời lùi lại, cô ấy nắm chặt cơ hội xoay chốt cửa, mở cửa dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

“Đứng lại! Tiện nhân!”

Hai người đuổi tới, vừa đuổi tới cửa, Đàm Linh nghe thấy tiếng động cũng đi ra, thấy Lý Mộng không mặc áo ngoài, chiếc áo sơ mi trên người cũng bị lôi kéo lộn xộn, đầu tóc rối bời còn bị hai người đàn ông đuổi theo, nhất thời tức muốn nổ tung.

“Dừng tay!” Đàm Linh kêu to, xông lên ngăn trước người Lý Mộng, căm tức nhìn bọn họ: “Hai người đang làm gì vậy? Tôi thu nhận mấy người, không phải là vì để cho các người lấy oán báo ân!”

Nói xong, cô ta lo lắng quay người ôm Lý Mộng: “Sao vậy Mộng Mộng, cậu không sao chứ?”

Hai người Trương Thành e ngại quan hệ với Uông Tiệm Ly, không tiếp tục đuổi Lý Mộng nữa, nhưng cũng không hề lo lắng chút nào, ngược lại cười hì hì nhìn về phía Đàm Linh.

“Chị dâu, chị hiểu lầm rồi.”

Đàm Linh lớn tiếng cắt ngang: “Hiểu lầm cái gì? Tôi tận mắt nhìn thấy các anh đuổi cô ấy! Mộng Mộng là bạn tôi, các người làm như vậy còn là con người sao?”

Lưu Văn Nghĩa cười: “Thật sự là hiểu lầm, hôm nay là cô ấy quyến rũ chúng tôi trước.”

“Nói bậy!” Đàm Linh thật sự là sắp bị chọc giận c.h.ế.t rồi: “Mộng Mộng không phải loại người này! Cô ấy chưa từng yêu đương, làm sao lại quyến rũ các người?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-66.html.]

“Thật sự không nói bậy.” Lưu Văn Nghĩa nói: “Chị dâu, chị không biết chứ, cô ấy thầm mến Tiệm Ly đã lâu, mỗi lần thấy hai người ở chung, cô ấy đều tức giận muốn chết, còn nói hận không thể g.i.ế.c được chị, chị quá đơn thuần, còn coi cô ấy là bạn, kết quả trong lòng người ta đều nghĩ đến bạn trai chị.”

Lưu Văn Nghĩa vẻ mặt thành thật, nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Vốn dĩ Đàm Linh tức giận không thôi, nhưng đột nhiên nghe anh ta nói như vậy, thì ngây ngẩn cả người.

“Chuyện này... Làm sao có thể?” Cô ta run giọng nói.

“Làm sao lại không thể?” Trương Thành cũng nhảy ra: “Chị không biết chứ, mỗi lần nhìn thấy hai người cô ấy đều trưng ra một khuôn mặt đáng ghét, ngoài miệng nói không tín nhiệm Tiệm Ly, thật ra chính là ghen ghét. Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên cô ấy quyến rũ chúng tôi, mỗi lần chị và Tiệm Ly thân mật, cô ấy đều ghen tị phát điên, nói cái gì mà sao không phải cô ấy, vì sao Tiệm Ly lại vừa mắt chị, tìm chúng tôi chính là vì cô đơn giải sầu.”

“Đúng đúng, cô ấy còn nói nếu không có chị, người ở bên Tiệm Ly chính là cô ấy, em cũng không nói lung tung!”

Đầu óc Đàm Linh hỗn loạn.

Cô ta không muốn tin, nhưng quả thực, từ khi Uông Tiệm Ly tới, cho tới bây giờ Lý Mộng chưa từng nói lời nào tốt, rõ ràng Uông Tiệm Ly cũng không làm sai chuyện gì, cô ấy vẫn phản đối bọn họ ở bên nhau.

Tại sao cô ấy phải phản đối?

Vừa nghĩ như thế, rất nhiều chuyện không thể nào hiểu được hình như cũng đã có lời giải thích...

Từ đầu tới đuôi Lý Mộng cũng không nói một câu, đối với mấy lời vu khống buồn nôn này, cô ấy ngay cả giải thích một câu cũng muốn nôn.

Cô ấy lạnh mặt nhìn biểu cảm của Đàm Linh từ tức giận, kinh hãi, mờ mịt, cuối cùng chuyển sang nghi ngờ.

Mà chút tình nghĩa đang lạnh nhạt dần trong lòng cô ấy đối với Đàm Linh, cho đến giờ phút này cũng hoàn toàn biến mất.

“Mộng Mộng... Cậu thật sự thích Tiệm Ly sao?” Đàm Linh hỏi cô ấy: “Vì sao, cậu chưa bao giờ nói với tôi? Chúng ta là bạn tốt mà.”

“Đàm Linh.” Nước mắt Lý Mộng chảy ròng, ánh mắt lại lộ ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn quyết định: “Tạm biệt.”

Từ nay về sau, cô ấy đối với Đàm Linh sẽ không còn bất cứ sự đồng cảm nào nữa.

Lý Mộng nói xong, quay người mở cửa chạy ra ngoài, thân ảnh rất nhanh đã chui vào trong bóng tối.

Đàm Linh nhìn thân ảnh quyết tuyệt kia, cảm thấy mờ mịt, cô ta không hiểu vì sao tất cả lại biến thành như này.

Trương Thành nhìn thấy con vịt đã nắm được trong tay cứ thế bay mất, trong lòng cảm thấy xúi quẩy, nếu không phải Đàm Linh đột nhiên chạy đến làm hỏng chuyện tốt, hiện tại bọn họ đã đang hưởng thụ rồi.

...

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa lớn truyền đến, Khương Nặc khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu cô chuyển động, cầm kiếm đi đến hành lang, cẩn thận mở cửa chống trộm ra.

Lúc này trời vừa chạng vạng, còn có chút ánh sáng, trong tia sáng ảm đạm, một thân ảnh nhỏ gầy đang đờ đẫn đứng bên ngoài cửa hàng rào.

“Lý Mộng?” Khương Nặc nhìn thấy dáng vẻ xốc xếch của cô ấy, trong lòng đã đại khái đoán được cô ấy gặp phải chuyện gì.

“Khương Nặc, cầm súng, đi với tôi xuống tầng 6.” Lý Mộng nói từng chữ: “Giúp tôi g.i.ế.c bọn họ.”

Khương Nặc cũng chẳng suy nghĩ gì nữa: “Vậy Đàm Linh thì sao?”

“Về sau chuyện sống c.h.ế.t của cô ta không liên quan gì đến tôi nữa.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”

Dường như không phải là muốn giúp cô ấy g.i.ế.c người, mà đơn giản chính là giúp cô ấy ăn cơm.

Trong đầu Lý Mộng là một mảnh hỗn độn, chỉ biết là muốn g.i.ế.c những người kinh tởm đó ở tầng 6, mãi cho đến khi Khương Nặc mở cửa hàng rào đi tới, đưa s.ú.n.g cho cô ấy, cô ấy mới tỉnh táo lại một chút.

Lý Mộng bắt đầu tập b.ắ.n s.ú.n.g từ 12 tuổi, tham gia vô số cuộc thi, cũng thắng được nhiều giải thưởng vẻ vang.

Súng đối với cô ấy mà nói, vốn dĩ chỉ là dụng cụ để tranh tài.

Nhưng bây giờ, khi cô ấy nắm chặt súng, lại trở thành cảm giác an toàn, vừa rồi chút sợ hãi chiếm cứ trong lòng cũng đã biến mất, chỉ cần trong tay có súng, cô ấy cảm thấy mình có thể không sợ bất kỳ kẻ nào!

“Súng chỉ là để cho cô cầm, g.i.ế.c mấy kẻ rác rưởi như Uông Tiệm Ly, không đáng để lãng phí đạn.” Khương Nặc liếc mắt nhìn qua cô ấy, thản nhiên nói.

Đây là lần đầu tiên Lý Mộng nhìn thấy Khương Nặc rời khỏi cánh cửa này.

Những ngày gần đây, mặc kệ đám Vương Cường dùng cách gì, cũng không thể phá được phòng tuyến đầu tiên này.

Mà cô lại có thần thái ung dung, dường như cũng mang ý nghĩa lúc cô chủ động đi tới, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Là trò vui sắp mở màn!

Loading...