Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:58
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào lúc chuyển cỗ t.h.i t.h.ể đầu tiên, vừa vặn đụng phải Lưu Thục Cầm đang đi dò xét khắp nơi, tò mò xem cô ấy đang kéo cái gì.

Chờ đến khi nhìn thấy rõ, Lưu Thục Cầm bị doạ cho vỡ mật, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi dưới đất.

Trời ạ...

Là người chết!

Tầng 6 đang chuyển người chết!

Thi thể còn đang đổ máu, trên bậc thang đều là vết máu, m.á.u chảy đầm đìa đi thẳng tới cửa nhà Vương Cường.

Chuyển xong cỗ thứ nhất, Lý Mộng tiếp tục chuyển cỗ thứ hai.

Rất nhanh, gần như tất cả mọi người đều biết có người chết, có người lặng lẽ đến tầng 6 nhìn, ngoại trừ Đàm Linh ngất xỉu, ba người đàn ông đều đã chết, trên sàn nhà, trên tường, tất cả đều là máu.

Cảnh tượng này quá dọa người rồi.

Biểu cảm của Lý Mộng đờ đẫn, lúc này trên người cô ấy cũng dính máu, kéo t.h.i t.h.ể đi lên từng bước một, như thể nhân vật phản diện trong phim kinh dị đẫm m.á.u kia.

Có người đóng chặt cửa sổ, sợ Lý Mộng liếc mình một cái, cũng có người đi ra nhìn lén, bị cảnh tượng m.á.u me này hù doạ, căn bản không dám tới gần.

Thật là đáng sợ, tất cả đều là máu, trong cầu thang khắp nơi đều là máu.

Cuối cùng lúc Lý Mộng đang chuyển cỗ t.h.i t.h.ể của Uông Tiệm Ly, Đàm Linh tỉnh lại.

Dây thừng trên người cô ta đã được gỡ bỏ, khăn trong miệng cũng đã rơi mất, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, chân nhũn ra ngay cả đứng cũng không đứng nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộng lôi Uông Tiệm Ly lên xe kéo trói lại.

“Xin cậu... Lý Mộng, tôi xin cậu, đừng mang anh ấy đi...” Đàm Linh khóc không kiềm chế được: “Anh ấy là người tôi yêu nhất trên đời, dịu dàng với tôi nhất... Anh ấy là người tốt, Lý Mộng, cậu đừng mang anh ấy đi... Tôi xin cậu.”

Lý Mộng đờ đẫn nhìn thoáng qua Đàm Linh, cũng không dừng bước lại.

“Lý Mộng, tôi hận cậu! Cậu và Khương Nặc cấu kết với nhau làm việc xấu, các người sẽ gặp báo ứng!”

Đàm Linh kêu khóc với bóng lưng đang rời đi của Lý Mộng, tiếng khóc của cô ta thê lương quanh quẩn trong hành lang, từng tiếng từng tiếng, hoà vào tiếng mưa rào ở bên ngoài, khiến cho ai nghe thấy cũng hoảng sợ.

Cách đây không lâu, ba người còn đang rất khoẻ mạnh, thân thể cường tráng, tuổi trẻ mạnh mẽ, chớp mắt đã giống như túi vải rách bị quăng dưới mặt đất.

Hiện tại còn ai dám trêu chọc?

TBC

Đêm nay, gần như là ác mộng của cả toà nhà.

Lý Mộng vứt ba cỗ t.h.i t.h.ể ở trước cửa nhà Vương Cường, vợ Vương Cường vừa mở cửa, đã bị doạ cho ngất đi tại chỗ.

Ngay cả đàn anh như Vương Cường, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua cảnh m.á.u me như thế, ba người c.h.ế.t đều mở to mắt, dường như c.h.ế.t không nhắm mắt, đang nhìn thẳng vào anh ta.

Vương Cường cũng run chân, sắc mặt trắng bệch.

Lý Mộng lạnh như băng nhìn anh ta, áo sơ mi trên người cô ấy bị nhuộm đỏ một mảng lớn, đầu tóc rối bời, giống như một ác ma đòi mạng.

“Đây là quà mà Khương Nặc cho anh, thích không?” Lý Mộng nói.

Mọi người ở đây đều kinh hãi.

“Đừng đến làm phiền cô ấy nữa, nếu không, hậu quả anh biết rồi đấy.”

Lý Mộng hoàn thành nhiệm vụ, quay người rời đi.

Không ai dám cản cô ấy, cũng không ai dám nhiều lời, Vương Cường hé miệng, hơn nửa ngày, vẫn không dám phát ra tiếng nào.

Nếu như mục đích của Khương Nặc là lập uy, vậy thì cô đã quá thành công.

Từ hôm nay trở đi, hai tiếng Khương Nặc, cũng là ác mộng của tất cả mọi người.

Lúc Lý Mộng đến tìm Khương Nặc, Khương Nặc mở cửa cho cô ấy vào tầng 35.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-69.html.]

Hành lang có hai lớp cửa, trước cửa lại có thêm hai lớp cửa nữa, tổng cộng phải qua 4 cánh cửa, hai người tới phòng khách.

Cũng phòng tuyến như vậy, từ tầng 35 đến tầng 36 còn có bố trí giống nhau như đúc, Khương Nặc cũng không lo lắng cô ấy có thể làm ra chuyện gì.

Cô ấy thay quần áo sạch sẽ, rửa sạch vết m.á.u trên người, sau lưng cõng một cái túi, bên trong là vũ khí của đám Uông Tiệm Ly, có tuýp sắt, d.a.o dài, d.a.o nhỏ, còn có hai cái còng tay.

“Những thứ này để ở chỗ cô là an toàn nhất.” Cô ấy nói: “Tôi chỉ giữ lại một cái cưa, cái đó tạm thời có ích với tôi.”

Khương Nặc nhận, chỉ vào hai cái túi lớn để ở góc phòng khách: “Đây là một nửa vật tư của cô, kiểm lại một chút đi.”

“Không cần.” Lý Mộng lắc đầu, cô ấy vẫn còn hơi hoảng hốt.

Sau khi im lặng một lúc, cô ấy nói ra một tin tức:

Đàm Linh c.h.ế.t rồi.

Vương Cường ném t.h.i t.h.ể của đám Uông Tiệm Ly ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Uông Tiệm Ly chìm vào trong nước, Đàm Linh đau thương cực kỳ, như thể nổi điên nhục mạ Lý Mộng.

Đêm đó, Vương Cường chứa chấp Đàm Linh bị kích thích mạnh.

Đương nhiên, anh ta có rắp tâm gì mọi người cũng rõ, nhưng bây giờ cô ta đã là thịt cá trên thớt của gỗ của Vương Cường, ai sẽ quan tâm đến vận mệnh của một cô gái chứ.

Nhưng còn chưa đợi Vương Cường ra tay, đêm đó Đàm Linh vừa gọi tên Uông Tiệm Ly vừa trèo lên trên cửa sổ, thả người nhảy xuống nước.

Nói đến đây, biểu cảm trên mặt Lý Mộng rất châm chọc.

“Đến cuối cùng cô ấy còn tin rằng Uông Tiệm Ly yêu cô ấy, nhưng, có lẽ như này sẽ khiến cho cô ấy dễ chịu hơn chút.”

Khương Nặc nhún vai: “Ai mà biết được, tất cả đều là lựa chọn của bản thân.”

Lý Mộng lần nữa rơi vào im lặng, một lát sau, cô ấy cũng gỡ cả s.ú.n.g trên người xuống, đặt trên bàn trà.

“Trong băng đạn còn 29 viên, đều ở đây, cô thu hết lại đi. Súng của tôi, đạn, tất cả vũ khí, đều giao cho cô.”

Khương Nặc nhướng mày, trong lòng mơ hồ đã biết được cô ấy muốn nói gì.

“Súng của tôi, đồ của tôi, đều cho cô, về sau tôi bán mạng thay cô, hy vọng cô có thể thu giữ tôi.” Lý Mộng nói xong nhắm mắt lại, xua đi những ký ức đau khổ kia: “Tôi không muốn quay trở lại tầng 6 nữa, ngủ ở đâu cũng được, ngả ra đất ngủ ở hành lang cũng được.”

Lý Mộng chân thành nói: “Tôi chỉ là một cây s.ú.n.g của cô, cô muốn làm thế nào thì làm, dùng thế nào thì dùng.”

Khương Nặc lắc đầu nói: “Tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.”

“Tôi biết.” Lý Mộng bình tĩnh nói.

Cô ấy lấy ra một bọc nhỏ luôn mang theo bên người, mở ra từng lớp giấy xốp bọc trước mặt Khương Nặc.

Đóng gói kỹ như thế, Khương Nặc biết bên trong không phải thứ bình thường.

Sau khi mở ra, bên trong là 20 ống tiêm một lần, còn có ba lọ thuốc tiêm thuỷ tinh màu trà.

“Đây là độc của cây thầu dầu, phải dùng ống tiêm để hút ra.” Lý Mộng hít sâu một hơi: “Độc của cây thầu dầu là kịch độc, chỉ cần một lượng thuốc rất nhỏ, chỉ cần một phần hai mươi của cái lọ nhỏ này, là có thể đưa người ta vào chỗ chết, Xyanua cô biết chứ, độc tính của cây thầu dầu gấp 6000 lần Xyanua, có thể tan trong nước, cũng có thể tiêm trực tiếp, thậm chí có thể trúng độc thông qua hô hấp.”

Lý Mộng kiên quyết đẩy những thứ này đến trước mặt Khương Nặc.

“Những thứ này tôi phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới làm được, cũng là con át chủ bài lớn nhất mà tôi dựa vào.” Nói đến đây, cô ấy cười giễu cợt: “Đáng tiếc nước đã đến chân, nó còn không có tác dụng bằng nắm đấm, là tôi quá yếu, không thể lợi dụng được nó, nhưng cô lại khác.”

Khương Nặc chớp mắt mấy cái, quả thực có động tâm, thứ này nếu sử dụng thích hợp, tuyệt đối có thể gọi là sát khí.

“Với năng lực của cô, cô có thể lợi dụng được đủ những độc tố này, g.i.ế.c tôi trong vô hình. Cũng có thể bôi lên ở nơi cần thiết, cảnh giác sự thăm dò của tôi.” Lý Mộng nói: “Tôi nói tôi là cây s.ú.n.g của cô, có thể cô không tin, nhưng bây giờ, tính mạng của tôi đã nằm trong tay cô rồi.”

Chính cô ấy cũng đã nói đến mức này rồi, kiên quyết nghiêm túc như thế, Khương Nặc cũng không muốn tiếp tục thăm dò.

Giao lưu với người thông minh, trái lại rất thoải mái.

Cô cũng không lập tức trả lời Lý Mộng chắc chắn, mà chỉ nói: “Cô nghĩ như thế nào về tương lai? Có kế hoạch gì?”

Loading...