Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:00
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rầm rầm rầm.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Vương Cường lập tức mất kiên nhẫn.
Ngày nào cũng vậy, mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi gì đó đều chạy tới tìm anh ta. Anh ta là trưởng ban quản lý tòa nhà chứ không phải là hội trưởng hội phụ nữ khu phố như mẹ anh ta.
Vốn những chuyện vặt vãnh này đều là do Lưu Thục Cầm chịu trách nhiệm ứng phó, nhưng lần trước bà ta vạch trần chuyện của Uông Tiệm Ly, bị Uông Tiệm Ly đến gây sự, đánh cả bà ta và chồng bà ta. Tuổi đã lớn, hiện tại vẫn đang dưỡng thương.
Sau đó ba tên phế vật kia cũng trực tiếp c.h.ế.t đi, t.h.i t.h.ể còn bày ở cửa nhà anh ta giống như bày trận, lúc này ngẫm lại cả người vẫn còn sợ hãi, thật xui xẻo.
Tâm tình Vương Cường rất kém, sắc mặt đương nhiên cũng đen lại, vừa mở cửa ra đã hùng hùng hổ hổ: “Ai vậy? Đập cửa cái rắm ——”
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Khương Nặc, những lời còn lại của Vương Cường bị kẹt cứng trong cổ họng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ai da, là cô Khương à, mau vào đi!”
Khương Nặc lười nói nhảm với anh ta, hỏi ngay vào vấn đề: “Nhà anh có dầu diesel không?”
Trái tim Vương Cường đập thình thịch.
Hỏi vậy là có ý gì?
Anh ta thiếu chút nữa toát cả mồ hôi hột: “Hình như... có một chút?”
Khương Nặc không nói nữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.
Yết hầu Vương Cường nhấp nhô. Đột nhiên anh ta nghĩ, trên tay người phụ nữ này không có vũ khí, lại đang đối mặt với anh ta, có phải nói rõ... anh ta có cơ hội không?
Tuy không biết một mình cô g.i.ế.c ba người đàn ông trưởng thành như thế nào.
Nhưng nếu như mình chịu liều mạng, chung quy không đến mức một người phụ nữ mà cũng đánh không lại nhỉ?
Ảo tưởng thì ảo tưởng, trong ảo tưởng, Vương Cường đại sát tứ phương với Khương Nặc, nhưng thân thể lại thành thật đi vào trong nhà, miệng vừa nói: “Cô Khương, cô đợi chút, tôi lập tức đi lấy cho cô.”
Xách một thùng dầu diesel đi ra, Vương Cường vội vàng đưa cho Khương Nặc.
Khương Nặc thậm chí không nhìn anh ta, cầm lấy thùng dầu diesel rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Vương Cường mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta biết bản thân mình rất nhát gan, rất buồn cười.
Nhưng đã từng có hai lần, anh ta cảm nhận được sát ý sắc bén trên người Khương Nặc, đến nay vẫn còn hơi sợ hãi.
Đã là lúc nào rồi, sống không tốt sao? Sống sót mới là mục tiêu hàng đầu, không cần thiết phải trêu chọc một sát tinh.
Một chút dầu diesel mà thôi, không thể ăn không thể uống, anh ta có giữ lại cũng vô dụng.
Khương Nặc trở lại tầng 35, giao dầu diesel cho Ngô Đại Hà.
Cả đi đi về về một chuyến hết chưa tới mười phút, nhanh đến mức khiến Ngô Đại Hà hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.
Anh ta cẩn thận hỏi: “Vương Cường... c.h.ế.t rồi à?”
“Chưa chết.”
“Vậy... anh ta trực tiếp cho cô sao?”
“Nếu không thì sao?” Khương Nặc hỏi ngược lại.
Ngô Đại Hà trầm mặc, không ngờ bá chủ tòa nhà này nhìn có vẻ hung ác mạnh mẽ như vậy, nhưng ở trước mặt Khương Nặc lại nhát như cáy, xem ra chuyện lần trước thật sự đã dọa anh ta sợ vỡ mật.
Một thùng 8 lít dầu diesel thật ra rất nhỏ, chỉ bằng một thùng bột giặt quần áo, Ngô Đại Hà giấu vào trong quần áo, sau đó chào tạm biệt rồi rời đi.
Chờ khi anh ta đi rồi, Lý Mộng mới kích động muốn thử b.ắ.n ná cao su.
Cô ấy vẽ một tấm bia đơn giản trên giấy, dán trên tường phòng khách. Phòng khách này rất lớn, đồ đạc trong nhà đều đã bị Lý Mộng cất đi, chờ chẻ làm củi đốt, bởi vậy không gian hoạt động lúc này ít nhất cũng phải dài 6 mét.
Lý Mộng dùng bi thép b.ắ.n thử mấy phát, phát thứ nhất thứ hai bị trượt, nhưng cô ấy cũng không vội vàng, dừng lại điều chỉnh tư thế và sức lực, tìm một góc độ thoải mái rồi kéo dây cao su.
Phát thứ ba, “rầm” một tiếng, bi thép b.ắ.n thẳng ra, đánh trúng vào hồng tâm.
Trên mặt Lý Mộng lộ ra vẻ vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-74.html.]
“Khương Nặc, cô tới thử xem.”
Khương Nặc gật đầu, học theo động tác của Lý Mộng, kéo dây cao su. Lý Mộng giúp cô điều chỉnh tư thế tay, đồng thời nói rõ những điểm quan trọng cần phải chú ý khi ngắm bắn.
Không hổ là vận động viên b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp, không nói kỹ thuật, ít nhất kiến thức cơ bản cũng vững chắc, Khương Nặc cũng lĩnh hội rất nhanh.
Sau khi cảm thấy đã nhắm chuẩn, cô nhanh chóng buông tay.
Rầm ——
Không trúng.
Bi thép b.ắ.n vào bên ngoài tấm bia, lướt sát qua, trực tiếp đánh bay tấm giấy.
“Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa đã b.ắ.n trúng rồi, có lẽ là do tay cô chưa được ổn định lắm, luyện nhiều hơn là được.”
Nhưng bi thép chỉ có 8 viên, b.ắ.n mấy lần lại phải đi khắp nơi để nhặt.
“Nếu có thứ khác có thể thay thế thì tốt rồi.” Khương Nặc nghĩ, ánh mắt rơi vào bể cá trong góc phòng khách.
Cái bể cá này là của chủ nhà, nhưng sau khi Khương Nặc thuê, bên trong không có con cá nào cả, chỉ có bể cá trống rỗng chứa đầy nước, bên dưới có rất nhiều hòn đá nhỏ.
Hiện tại bể cá bị Lý Mộng dời đến một góc cùng một đống đồ gia dụng khác.
“Cái này dùng để b.ắ.n được không?” Khương Nặc chỉ về phía bể cá.
Lý Mộng cũng nhìn thấy mấy hòn đá bên trong, sắc mặt vui mừng: “Tôi nghĩ là được đấy!”
Cô dời bể cá ra, đổ hết đá bên trong ra ngoài, cố gắng chọn ra những viên trơn nhẵn, cuối cùng có hơn 50 viên có thể dùng được.
Mỗi người một nửa, dùng hòn đá để luyện tập.
Lý Mộng luyện một lúc, cảm thấy xúc cảm không tồi nên không luyện nữa mà chuyên tâm dạy Khương Nặc.
Tuy Khương Nặc biết dùng s.ú.n.g nhưng chưa từng luyện bắn, chẳng khác nào học từ đầu.
Bắn được một lúc, b.ắ.n trúng là không thành vấn đề nên Lý Mộng tăng độ khó lên cho cô, yêu cầu cô đứng cách 5.5m, b.ắ.n thẳng hòn đá vào trong miệng chai nhựa.
Đến lúc này thì mới b.ắ.n không trúng.
Bắn trượt liên tục 50 phát, Khương Nặc có chút nản lòng.
Lý Mộng vừa nhặt mấy hòn đá trên sàn nhà giúp cô vừa nói: “Đừng lo lắng, độ khó này đối với người mới vốn đã rất cao rồi, nhưng tôi hy vọng cô có một mục tiêu để tập luyện, chỉ cần có thể b.ắ.n mười trúng ba thì chúng ta sẽ trực tiếp đổi qua loại bia ngắm di động.
Khương Nặc gật đầu, hỏi Lý Mộng: “Cô luyện ra độ chính xác của mình thế nào? Hay là toàn bộ đều nhờ vào thiên phú?”
“Không hoàn toàn như thế.” Lý Mộng lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Khi nhắm mục tiêu thì sẽ có một trạng thái rất lý tưởng, đó là hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, tập trung hoàn toàn vào một mục tiêu. Chỉ cần tiến vào trạng thái này thì tôi có lòng tin bách phát bách trúng, không bị bất kỳ thứ gì bên ngoài quấy rầy.”
Lý Mộng thở dài: “Nhưng trạng thái này rất khó đạt được, chỉ thỉnh thoảng mới có thể đi vào. Tôi cũng không rõ bí quyết này ở đâu, cũng từng thảo luận với một số tiền bối luyện b.ắ.n súng. Nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng trong thể thao thi đấu, tất cả các kỹ thuật đều có thể luyện, mà thể chất của mọi người gần như giống nhau, nhưng những người có tinh thần lực mạnh mẽ, khả năng tập trung cao độ thường mới là quán quân.”
Khương Nặc nghe lý luận của cô ấy, rơi vào trầm tư.
Cô nhớ tới lúc học tiểu học, có một cậu bé đánh bóng bàn rất giỏi, sau đó nghe nói cậu ấy đã đội huấn luyện của tỉnh, lúc ấy các huấn luyện viên đã đánh giá cậu ấy có sức tập trung rất mạnh, rất có tiền đồ.
Sức tập trung cao sao?
TBC
Trong lòng Khương Nặc nảy ra một ý tưởng.
Cô hít sâu một hơi, cầm lấy ná cao su, bày xong tư thế, sau đó hai mắt chăm chú nhìn vào miệng chai nhựa ở phía xa, đạt đến sự tập trung tối đa mà bản thân mình có thể.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong mơ hồ, dường như cô hơi hiểu được cảm giác mà Lý Mộng nói đến.
Kẹp chặt viên đá qua lớp cao su, nhắm ngay miệng chai, thở chậm lại, tập trung nhìn về phía mục tiêu duy nhất kia.
Dần dần, mọi thứ xung quanh mờ dần khỏi tầm nhìn của cô, chỉ có mục tiêu là trở nên càng rõ ràng hơn.
Trong chớp nhoáng, trong đầu cô lóe lên ý nghĩ.
Cô ý thức được chính là ngay lúc này!
Khương Nặc dùng sức kéo mạnh cổ tay, đồng thời buông ngón tay ra, viên đá “vèo” một tiếng xé toạc không khí, b.ắ.n thẳng vào trong miệng chai.
“Quá đẹp!” Lý Mộng hét lên.