Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy trong góc nhà kho còn có một cánh cửa khác, bên ngoài cánh cửa bằng gỗ còn được gia cố bằng một hàng rào kim loại kiểu kéo đẩy, khóa bằng một ổ khóa lớn bằng nắm tay.

Khương Nặc lấy một chiếc búa tạ, cắn răng nện mười cái, phá ổ khóa lớn kia ra rồi bước vào phòng trong của nhà kho.

Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc, mà khẩu s.ú.n.g trường màu đen dựa vào trên giá tường càng khiến trong lòng cô vui hơn.

Trong nhà kho có tổng cộng bốn hàng kệ hàng, đặt các loại s.ú.n.g ống khác nhau.

Tầng trên cùng của kệ hàng thứ nhất có 5 khẩu s.ú.n.g lục, cũng không biết là loại gì, bên cạnh là hai loại đạn.

Một loại là đạn cao su dùng để huấn luyện, loại đạn này không có lực sát thương, nhưng thắng ở độ chính xác cao, số lượng đại khái 1.000 viên.

Một loại là đạn thật, số lượng khoảng 300 viên.

Ngoài ra ở tầng dưới của kệ hàng này còn có một ít dầu dùng để bảo dưỡng.

Trên kệ hàng thứ hai là s.ú.n.g trường, tổng cộng 3 khẩu.

Đạn của s.ú.n.g trường nằm ở phía dưới cùng của kệ hàng. Loại này không có đạn cao su, toàn bộ đều là đạn thật, có tổng cộng hơn 500 viên.

Cô lại chuyển hướng qua kệ hàng thứ ba, đồ vật trên kệ này càng khiến cô động lòng hơn.

Súng hoa cải!

Hai khẩu!

Còn có hơn 1.000 viên đạn, chất đầy cả kệ hàng.

Có lẽ nó được trường b.ắ.n sử dụng để luyện tập b.ắ.n đĩa bay.

Súng hoa cải là một loại s.ú.n.g săn có tầm b.ắ.n ngắn, nhưng uy lực rất lớn. Khi chiến đấu với kẻ địch ở khoảng cách ngắn đến trung bình, về cơ bản không cần nhắm chuẩn, trực tiếp nổ s.ú.n.g là xong.

Nó rất thuận tiện khi sử dụng ở những nơi chật hẹp như làn đường đô thị, trong các tòa nhà.

Trên kệ hàng thứ tư không có s.ú.n.g nhưng có mấy ống ngắm cùng với một ít túi chống nước, công cụ nhỏ, trực tiếp thu hết lại là xong.

Tổng cộng có 10 khẩu súng, trong đó có 5 khẩu s.ú.n.g lục, 3 khẩu s.ú.n.g trường, 2 khẩu s.ú.n.g hoa cải. Có gần 3.000 viên đạn các loại, chuyến đi này quả thật rất có lời.

Cô lấy ra hai túi chống nước, bỏ vào một khẩu s.ú.n.g trường và một khẩu s.ú.n.g hoa cải ngắn. Lý Mộng cũng xách một hộp nặng chui ra khỏi cửa kho.

Hai người toàn thân ướt sũng mồ hôi nhưng chuyển đồ đến quên trời quên đất.

Cho vào túi chống nước, sau đó lại cho vào trong một túi dệt, quấn lại kín mít.

Lúc này Lý Mộng mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất, nói thật, tôi thật sự sợ đi một chuyến uổng công.”

“Cô sợ có người nhanh chân đến trước à?” Khương Nặc hỏi.

Lý Mộng khẽ lắc đầu, giải thích với cô: “Ở chỗ chúng tôi quản lý rất nghiêm ngặt. Theo quy định, nếu trường b.ắ.n không có người trực thì những thứ này sẽ được được đưa đến Cục Vũ trang để bảo quản. Có điều tôi hiểu lão đại của chúng tôi... chính là tổng huấn luyện viên của chúng tôi ấy, chắc chắn anh ta sẽ giữ lại thứ gì đó cho mình, xem ra anh ta không phụ sự kỳ vọng của tôi.”

Khương Nặc nghe hiểu: “Ý của cô là lão đại của mấy người cố ý giữ những thứ này trong tay?”

“Ừm, lúc ấy trên mạng vẫn luôn lan truyền tin đồn về tận thế, tôi cũng suốt ngày liều mạng tích trữ vật tư. Ngay từ đầu anh ta còn cảm thấy là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng đại khái là cũng bị tôi lây nhiễm, anh ta cũng đi mua vài thứ. Chẳng qua lúc ấy không còn mấy ngày, thời gian không còn kịp nữa, mà chắc chắn anh ta không tích trữ thuyền xung kích, nếu không thì nhất định anh ta sẽ đến lấy đi.”

Khương Nặc quan sát xung quanh: “Cô có quen thuộc tòa nhà này hoặc là khu vực lân cận không? Ngoại trừ số s.ú.n.g đạn này thì cô xem còn có thứ gì có thể lấy được không?”

Lý Mộng suy nghĩ: “Tôi nghĩ chắc chắn là có, trong văn phòng có khu nghỉ ngơi, phía dưới cùng còn có phòng bếp, kiểu gì cũng có thể tìm được thứ gì đó.”

“Vậy thì tốt, đến cũng đã đến rồi, cố gắng vét sạch không để lại một ngọn cỏ.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng cố gắng hết sức nhớ lại, mô tả thật rõ ràng bố cục của tầng ba phía dưới cho cô nghe.

“Không cần đi lầu một, đó chính là sân tập bắn, bắt đầu từ lầu hai đi...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-78.html.]

Khương Nặc vừa ghi nhớ vừa nhanh nhẹn mặc áo lặn vào, đeo thiết bị lặn rồi nhảy xuống nước.

Sau khi nước ngập đỉnh đầu, cô tập thích ứng một chút rồi theo cầu thang đi xuống.

Nước rất đục, Khương Nặc bật đèn chiếu sáng trên đầu lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ nơi cách đó một mét.

Nhưng bố cục của cả tòa nhà ở đó rất đơn giản, rất dễ tìm ra phương hướng.

Trên tầng ba, ngoại trừ hai văn phòng làm việc ra thì còn lại là khu nghỉ ngơi.

Bị ngập trong nước lâu như vậy, không còn thứ gì có thể lấy được. Cô nhìn thoáng qua một chút, trong ngăn tủ văn phòng có hai cái bánh ngọt, còn có một ít lá trà, nhưng bị ngâm nước nên đã biến dạng từ lâu.

Khương Nặc đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi.

Khu nghỉ ngơi có một quầy đồ ăn, Khương Nặc liếc mắt đã thấy không ít rượu vang đỏ, rượu ngoại, đồ uống.

Cô mở túi lưới, nhét những thứ này vào, lại cột vào dây thừng, sau đó giật mạnh mấy cái.

Lý Mộng ở phía trên lập tức dùng sức kéo đồ lên.

Khương Nặc cũng chậm rãi bơi lên khỏi mặt nước, gỡ mặt nạ lặn ra, Khương Nặc thỏa thích hít thở không khí, nghỉ ngơi một lát.

“Lầu ba thu hoạch không nhiều lắm, chỉ còn lại lầu hai.”

“Lầu hai có một nhà ăn, còn có một nhà kho nhỏ, tôi nhớ là có rất nhiều vật tư, chỉ là không biết còn có bao nhiêu thứ đáng để lấy.” Lý Mộng cũng có chút thấp thỏm.

Khương Nặc nhìn đồng hồ, quyết định lập tức xuống nước lần nữa, thẳng đến tầng hai.

Rất nhanh cô đã tìm được nhà ăn, trực tiếp xuyên qua cửa sổ bơi vào. Nơi đầu tiên cô đến là nhà kho nhỏ sát bên.

TBC

Trong nhà kho vốn có rất nhiều thực phẩm nhưng tất cả đều bị ngâm nát, đồ trong tủ đông cũng không thể sử dụng được nữa.

Cũng may cô tìm được nhiều chai dầu ăn chưa mở nắp, cơ bản đều là dầu ô liu, xem ra vận động viên ở đây ăn cơm lấy khỏe mạnh làm chủ.

Toàn bộ thu vào túi lưới.

Khương Nặc tìm một vòng, điều khiến cô bất ngờ là trên kệ hàng vẫn còn không ít gạo.

Thời buổi hiện nay, phần lớn gạo được đóng gói bảo quản theo kiểu gạch gạo này, không chỉ tiết kiệm không gian, thuận tiện cho việc vận chuyển mà việc đóng gói chân không cũng có thể chống ẩm, tăng thời hạn sử dụng.

Khương Nặc vừa lấy vừa đếm, tổng cộng hơn hai mươi bao gạo, tính ra là hơn hai trăm cân.

Ngoài ra còn một số loại nước tương, dấm, muối các loại chưa được bóc ra, số lượng không nhiều, nhưng cũng may là thứ gì cũng có.

Sau khi thu dọn xong nhà kho nhỏ, tiếp theo là nhà bếp.

Quên hết đồ ăn trong đó đi, tất cả đều ngâm nước hỏng hết rồi. Cũng có hai bình gas nhưng ngâm trong nước lâu như vậy, kéo lên cũng không dám dùng.

Những thứ như nồi, chậu, dao, Khương Nặc chỉ lấy một cái chậu và mấy con dao.

Còn lại chẳng vớt được gì.

Nhưng đã nói vét sạch không còn một ngọn cỏ, Khương Nặc vẫn cất cái bàn gỗ ghế gỗ trong nhà ăn vào trong không gian.

Kéo sợi dây, Lý Mộng nhanh chóng dùng sức kéo đồ lên trên.

Khương Nặc quay cũng trở lại mặt nước.

Cô cảm thấy mấy thứ mình kiếm được không nhiều lắm, nhưng Lý Mộng nhìn đống gạo kia lại có chút kích động, vội vàng lấy đồ ra khỏi túi lưới ra, vẩy cho sạch nước rồi cất đi.

”Không ngờ lại có gạo, chuyến đi này thực sự không uổng công.” Lý Mộng nói, cũng vội vàng đưa khăn mặt cho Khương Nặc lau đầu: “Cô nghỉ ngơi đi, lặn xuống nước rất mệt, nước bên dưới lại chảy xiết như vậy nữa, trước tiên ăn chút gì đó để bổ sung thể lực đã.”

Lý Mộng lấy từ trong ba lô của cô ấy ra hai gói thịt khô lạnh, một gói hoa quả cắt lát, một gói thịt bò.

Lại lấy bình giữ nhiệt ra, đổ trực tiếp nước nóng vào túi chân không rồi ngâm một lúc.

Loading...