Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:47
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở dĩ ban quản lý tòa nhà vẫn có thể phát đồ ra ngoài không chỉ là vì trước đó bọn họ đã cướp của tầng 6 mà còn nhờ gia đình của Lưu Thục Cầm.
Sau khi Lưu Thục Cầm chết, chồng và con trai của bà ta đến nhà Vương Cường náo loạn, yêu cầu Vương Cường ra mặt báo thù.
Đây là lần đầu tiên Vương Cường nhìn thấy chồng và con trai của Lưu Thục Cầm, trước đó vẫn là Lưu Thục Cầm tự mình đi lại bên ngoài. Lúc làm việc ở ban quản lý tòa nhà, bà ta cũng rất biết làm việc. Đáng ghét thì đáng ghét một chút, nhưng mỗi lần có việc, bà ta đều tích cực bôn ba ở tuyến đầu, Vương Cường cảm thấy bà già này rất được việc.
Anh ta vẫn luôn nghe Lưu Thục Cầm nói con trai mình sợ hãi như thế nào, không dám ra ngoài như thế nào, rồi sợ con trai bị đói… vân vân. Lúc ấy bà ta dám cả gan cướp đồ trong tay Khương Nặc cũng là vì con trai bà ta đang tuổi ăn tuổi lớn, bà ta sợ con trai bị đói.
Vì thế trong ấn tượng của Vương Cường cảm thấy con trai của Lưu Thục Cầm là một đứa trẻ chưa lớn. Không ngờ khi người đó tìm tới cửa, Vương Cường lại thấy một người đàn ông ba mươi tuổi đang khóc sướt mướt ăn vạ ở nhà Vương Cường không chịu đi cùng với cha của gã, la hét muốn báo thù.
Vương Cường bị hai tên phế vật này khiến cho rất sốc.
Anh ta suy nghĩ một lúc, Lưu Thục Cầm nuôi hai phế vật này không tệ, chứng tỏ trong nhà chắc chắn có giấu đồ ăn.
Không phải anh ta chưa từng lục soát nhà Lưu Thục Cầm, lúc ấy Lưu Thục Cầm chủ động mở miệng dẫn anh ta đi lục soát. Vương Cường dạo hai vòng quanh nhà bà ta, Lưu Thục Cầm chủ động mở tủ cho anh ta xem, cuối cùng nộp lên 150kg gạo và một ít thịt, còn có một số thứ như bánh ngọt và mỳ ăn liền, còn nhiều hơn mấy nhà khác cộng lại.
Vương Cường cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng bà có giấu riêng một chút thì cũng giấu không nhiều lắm.
Hiện tại thấy chồng và con trai của bà ta khóc cực kỳ sung sức, chắc chắn bình thường không thiếu đồ ăn.
Vì thế Vương Cường mặc kệ hai người đó khóc lóc trước cửa, tự mình dẫn người xét nhà bọn họ.
Lần lục soát này lại lục được rất nhiều thứ.
Dưới gầm giường toàn là gạo và mì, mỗi phòng đều được lắp một chiếc tủ áp tường lớn, dùng chăn bông che kín một tầng, kéo ra phát hiện bên trong đều là vật tư, nhét đầy ắp.
Còn có rất nhiều thịt, đã rất lâu rồi Vương Cường không được ăn thịt, trong nhà Lưu Thục Cầm có rất nhiều lạp xưởng và thịt khô, bà ta còn làm mấy bình thịt lớn.
Lần lục soát này lập tức khiến vật tư trong tay Vương Cường phong phú lên không ít.
Anh ta chợt có linh cảm, người trong tòa nhà không có đồ ăn là thật sự không có, người không trụ nổi đói c.h.ế.t cũng có, nhưng trong nhà Lưu Thục Cầm lại còn nhiều đồ ăn như vậy, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ trước khi mưa lớn ập xuống, mấy bà mấy mẹ mỗi ngày đều đi siêu thị khuân vác đồ thật sự khuân được rất nhiều.
Vương Cường biết một người phụ nữ ở tầng 28 luôn có mối quan hệ rất tốt với Lưu Thục Cầm, trước khi mưa lớn mỗi ngày đều tới siêu thị xếp hàng, vì thế lập tức dẫn người lục soát khắp tầng 28, thật đúng là tìm được không ít thứ.
Lầu 28 khóc lóc kêu trời, Vương Cường trực tiếp tát bọn họ mấy cái mới chịu yên tĩnh.
“Mỗi ngày chỉ có mấy người là huyên náo dữ dội nhất, còn nói sắp c.h.ế.t đói rồi, kết quả thì sao? Đều ở đây giả vờ cho tôi xem?”
“Nhà bà giấu nhiều đồ ăn như vậy, mỗi ngày còn nhòm ngó lương thực ở chỗ tôi, chút đồ tôi giữ được càng ngày càng ít, người lầu dưới đều c.h.ế.t đói hết rồi còn các người thì tới nhà tôi khóc lóc nói ăn không đủ no, làm người sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”
TBC
Vương Cường mắng một trận rồi ôm vật tư đi.
Con trai của Lưu Thục Cầm lúc này vẫn còn ăn vạ trước cửa nhà anh ta, gào thét đòi c.h.ế.t đòi sống.
Vương Cường căn bản không để ý tới gã, vẫn phát vật tư như thường ngày, thích thì lấy không thích thì cút, nhưng vừa lục soát được hai nhà này nên cũng phải phát nhiều hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-94.html.]
Nhà Ngô Đại Hà được phát 2kg gạo cùng với ba lạng thịt đựng trong hũ.
Về phần vì sao Ngô Đại Hà biết rõ ràng như vậy? Bởi vì ngày đó anh ta ở ngay trong nhà Vương Cường.
Mưa càng ngày càng nhỏ, nước cũng dần rút đi, Vương Cường nảy ý muốn tổ chức ra ngoài tìm vật tư.
Giống như lần trước vớt đồ ở siêu thị, bọn họ có thể tiếp tục đến siêu thị gần đó vớt, hoặc trực tiếp cướp lấy những thứ người khác vừa vớt được. Tóm lại, bây giờ nước đã không còn chảy siết như trước, có thể đi xa hơn một chút.
Thuyền nhỏ của Ngô Đại Hà chắc chắn không đủ dùng, anh ta gọi Ngô Đại Hà tới thương lượng, muốn anh ta làm một chiếc thuyền lớn hơn, chỉ cần có thể nổi trên mặt nước, bè gỗ cũng được.
Vì làm thuyền, Vương Cường lấy hết dầu diesel trong nhà ra, trong tay anh ta có hai thùng dầu diesel, mỗi thùng tám lít, đưa cho Khương Nặc một thùng, hiện tại cũng đưa nốt thùng còn lại cho Ngô Đại Hà.
Phần lớn vật liệu làm thuyền đều do Vương Cường đi tìm, lật tung từng nhà một. Vì có thể ra ngoài tìm vật tư nên người trong tòa nhà cũng rất phối hợp.
Bản thân Ngô Đại Hà cũng bỏ ra một phần, thứ khác thì trong nhà anh ta không có, nhưng máy móc với vật liệu thì lại rất nhiều, anh ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn số dầu diesel còn sót lại.
Vương Cường đồng ý, anh ta có tay nghề, Vương Cường cần dùng đến anh ta, đối với anh ta vẫn khá tốt.
Lần trước dầu diesel còn thừa, lần này khả năng nhiều thêm 3 lít nữa, trong tay có 10 lít dầu diesel, còn rất nhiều sắt còn dư lại từ việc chế tạo thuyền.
Ngô Đại Hà bày tỏ bản thân có thể làm thêm ít nhất 300 viên đạn đặc chế nữa, anh ta còn có thể cải tiến một chút dựa trên thiết kế của Lý Mộng, hỏi Khương Nặc có cần không. Nếu cần thì anh ta sẽ làm trong hai ngày này. Máy phát điện chạy bằng dầu diesel rất tốn dầu khi khởi động, anh ta muốn làm cùng lúc với làm thuyền, tận dụng tốt từng giọt dầu.
Đến lúc này, cuối cùng Khương Nặc cũng xem xong mấy trang giấy trên tay.
Cô xuống lầu nói với Lý Mộng tối nay Ngô Đại Hà tới lấy thù lao thì nói với anh ta rằng đạn đặc chế có bao nhiêu bọn họ thu bấy nhiêu, thù lao sẽ không thiếu một xu.
Về phần điện, hiện tại tầng 35 có thể dựa vào đạp xe đạp để phát điện, không dựa vào dầu diesel nữa.
Lý Mộng đã từng thử nghiệm, đạp xe một tiếng sẽ được non nửa kWh điện. Bình điện có thể trữ 3kWh, đạp hơn 8 tiếng là có thể tích đầy điện.
Đừng coi thường 3kWh vì nó có thể làm được rất nhiều việc, một chiếc tủ lạnh bình thường mở cả ngày cũng chỉ tốn 1kWh.
Chất lượng đạn đặc chế của Ngô Đại Hà rất tốt, lực sát thương cũng mạnh, ở trong tay Lý Mộng càng như hổ thêm cánh, cũng là trợ lực rất lớn cho Khương Nặc.
*
Những ngày tiếp theo, Khương Nặc và mẹ sống một cuộc sống yên bình.
Trong vườn rau, cà chua đã kết trái, nhưng vẫn còn xanh, trái cũng rất nhỏ.
Cách ba ngày Khương Nặc sẽ tưới nước suối không gian một lần, nhưng mỗi ngày đều tới thăm vườn, nhìn đám cây mình trồng kết trái và chậm rãi chín dần vẫn rất có cảm giác thành tựu.
“Mẹ, lá khoai tây có ăn được không?” Khương Nặc hỏi.
Cô nhớ rõ lá củ cải đỏ lần trước đều được Vu Nhược Hoa thu lại, hai lần làm rau trộn đều ăn rất ngon.
Nhưng cô cũng biết, không phải lá củ cải nào cũng có thể ăn ngon như vậy, mà là dựa vào sự hỗ trợ của nước suối không gian. Dù sao thứ được trồng bằng nước suối không gian đều rất ngon.
“Tốt nhất là đừng ăn, lá khoai tây không có dinh dưỡng, còn có chút độc tố, ăn vào sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng có thể cho vịt ăn.” Vu Nhược Hoa nói.