Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:52
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ Ngô Đại Hà đến tìm Khương Nặc là để hợp tác nên đương nhiên là có gì nói nấy, kể lại mọi chuyện không hề giấu giếm điều gì.
Sau khi anh ta làm xong thuyền, cả hai chiếc đều giao cho Vương Cường, Vương Cường dẫn người trong tòa nhà ra ngoài mấy chuyến, cũng có chút thu hoạch.
Đầu tiên là vớt được một ít gạo ngâm nước, số lượng không ít, phải đến mấy bao lớn. Số gạo này ngâm nước đã lâu nên có chút biến chất, nhưng hong khô rồi vẫn có thể nấu, chỉ là hương vị hơi chua, nhưng đã đến lúc này rồi, ai còn để ý đến những cái đó nữa, có thể ăn được đã không tệ rồi.
Sau đó Vương Cường lại cướp thuyền của người khác, thu hoạch không ít, nhưng chủ hộ ở tầng 22 bị rơi xuống nước không thể cứu về, Vương Cường cũng bị thương, hiện đang ở trong nhà dưỡng thương.
Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, Vương Cường sẽ không đi ra ngoài, thuyền tạm thời trở lại trong tay Ngô Đại Hà.
Không ai dùng thuyền, Ngô Đại Hà bèn nảy ra tâm tư tự mình ra ngoài tìm đồ.
Nhưng anh ta cũng tự biết bản thân có mấy cân mấy lượng, vốn chưa từng nghĩ tới tìm đồ ăn. Người quý ở chỗ tự mình biết mình, anh ta chỉ muốn tìm chút linh kiện với nguyên liệu để tạo ra càng nhiều đạn đặc chế hơn, sau đó cầm đi đổi chút đồ ăn với tầng 35.
“Tôi biết vùng ngoại ô phía tây có một mảnh núi rừng, trên núi có mấy trạm nước uống, xưởng sửa chữa, tôi muốn tới đó xem thử, lấy một ít vật liệu mang về, kết quả lại gặp may, tôi phát hiện một căn phòng trống bí mật, bên trong nhốt rất nhiều dê.”
Nghe đến đây, Khương Nặc và Lý Mộng quay sang nhìn nhau, nếu như những gì anh ta nói là thật thì đúng là may mắn thật.
“Số lượng bao nhiêu?”
“Còn sống khoảng bốn mươi đến năm mươi con.” Ngô Đại Hà trả lời: “Còn có bảy tám con đã chết, không rõ số lượng cụ thể, đều bốc mùi rồi, đi vào bên trong hôi muốn chết.Tôi ở đó canh gác một ngày cũng không thấy nửa bóng người, đến khi trời tối mới đánh bạo làm thịt một con. Nhưng tôi không dám mang cả con về, chỉ cắt hai miếng thịt, sau đó cho vào nồi nấu chín, giấu ở trong túi mang về.”
Nói xong, anh ta chỉ vào khối thịt trên bàn: “Tôi đã luộc với nước mưa, không cho muối, nhưng cắt thành miếng hấp chín, lại trộn thêm nước chấm ăn, mùi vị cũng tạm chấp nhận được.”
“Gặp phải chuyện tốt như vậy, sao anh không tự mình âm thầm hưởng thụ đi?” Lý Mộng nói: “Nói với chúng tôi làm gì?”
“Tôi cũng muốn tự mình âm thầm hưởng chứ.” Ngô Đại Hà cười khổ:”Tối hôm qua tôi mang thịt về, nghĩ trái nghĩ phải, ngay cả ngủ cũng không yên giấc, suy tính thật lâu mới đến tìm các cô. Hiện thực chính là như vậy, nhiều dê như thế, một mình tôi không thể bắt được. Đầu tiên, tôi không xử lý được mấy chục con dê, càng không biết phải làm sao để bảo quản số thịt này. Chỗ đó cũng không phải là kín đáo lắm, có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Cho dù tôi làm thịt hết đám dê đó rồi mang thịt về thì cũng tuyệt đối không giữ được.”
Anh ta đang nói thật.
Bốn năm chục con dê, chỉ bằng hai chiếc thuyền nhỏ của anh ta thì cũng phải đi rất chuyến mới chở về hết được.
Cho dù may mắn chở được về hết thì với thân hình đó của Ngô Đại Hà, Vương Cường có thể một đ.ấ.m nện c.h.ế.t ba người như anh ta, anh ta dựa vào đâu để giữ được những thứ đó.
Tìm Khương Nặc hợp tác là giải pháp tốt nhất của anh ta vào thời điểm hiện tại.
“Tôi muốn chúng ta cùng nhau làm thịt số dê này, các cô nghĩ cách bảo quản, nhưng hành động phải nhanh, tôi không biết khi nào chỗ đó sẽ bị người khác phát hiện.” Ngô Đại Hà nói.
Trên người con dê đều là thứ tốt, thịt dê, m.á.u dê, nội tạng dê đều có thể ăn; lông dê với da dê thì có thể xử lý đợi sau này dùng.
TBC
Lý Mộng đương nhiên rất động lòng với ý tưởng này, cô ấy nhìn về phía Khương Nặc, trưng cầu ý kiến của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-96.html.]
Có chuyện tốt như vậy nhất định phải đi, nhưng vẫn phải đợi Khương Nặc gật đầu, cô ấy tin Khương Nặc sẽ đưa ra phán đoán chính xác.
Nhưng muốn thịt bốn mươi năm mươi con dê thì phải tốn chút thời gian công sức, cũng phải tiêu hao rất nhiều nguyên liệu, nói không chừng trong quá trình đó còn gặp phải nguy hiểm.
Cho nên trước tiên phải nói rõ cách phân chia đã.
“Dê là do anh phát hiện, anh nói xem nên phân chia thế nào.” Khương Nặc hỏi.
Có lẽ Ngô Đại Hà đã sớm nghĩ tới điểm này, trả lời ngay: “Tôi lấy một phần tư, tuy nơi đó là tôi phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào các cô xuất lực.”
Khương Nặc gật đầu, đồng ý với nguyên tắc phân chia này.
“Có chuyện này tôi muốn hỏi một chút.” Lý Mộng đột nhiên nói: “Nhiều dê như vậy, chúng ta phải xử lý xong toàn bộ rồi mới trở về, có lẽ cần tới mấy ngày, anh ra ngoài lâu như vậy không về có được không?”
“Chuyện này... Quả thực tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Ngô Đại Hà ngẩn người, đúng là vấn đề này đã hỏi tới điểm mấu chốt của anh ta. Anh ta cúi đầu, dáng vẻ có chút thấp thỏm, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Vậy... cô Khương có thể cho con gái của tôi tạm thời ở lại tầng 35 mấy ngày được không? Không cần để ý tới những thứ khác, cứ để con bé ngây người ở đây là được, sẽ không đến nỗi vì tôi không có ở nhà mà bị người khác bắt nạt. Tôi sẽ chuẩn bị trước đồ ăn cho con bé, nó rất ngoan,tính cách trưởng thành sớm, sẽ không gây thêm phiền toái gì... Cô thấy có được không?”
Khương Nặc còn chưa lên tiếng, Lý Mộng đã đưa mắt nhìn về phía cô.
Khương Nặc hiểu ý của cô ấy.
Lý Mộng chủ động nhắc tới chuyện này cũng không hoàn toàn là vì quan tâm tới sự an nguy của cô bé. Cô ấy để lại một nước cờ nhằm chặn đường lui của Ngô Đại Hà, sợ anh ta cố ý gài bẫy bọn họ, mục đích là dẫn bọn họ ra ngoài.
Nhưng Ngô Đại Hà chủ động đề nghị để con gái ở lại tầng 35, giao người cho Khương Nặc, khả năng này lập tức nhạt đi rất nhiều.
“Được, lần này đi ra ngoài, tôi đồng ý để con gái anh tạm thời ở lại tầng 35, mẹ tôi sẽ trông chừng cô bé, anh không cần lo lắng. Nhưng tôi cũng có lời muốn nói trước, lúc con gái anh ở đây nhất định phải nghe lời, giữ yên lặng, anh phải nói rõ ràng với cô bé trước.”
“Yên tâm đi cô Khương, con gái của tôi hiểu chuyện sớm, tôi sẽ nói trước với nó.” Ngô Đại Hà lập tức đảm bảo, sau đó thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cô. Ban đầu tôi còn nghĩ, nếu cô không đồng ý thì tôi chỉ có thể dẫn nó đi cùng. Nhưng ở tầng 35 mới là an toàn nhất.”
“Không nên chậm trễ nữa, chuẩn bị ngay từ bây giờ đi.” Khương Nặc cũng không muốn lãng phí thời gian, cô suy nghĩ một chút rồi nói với Ngô Đại Hà: “Anh cố gắng hành trang gọn nhẹ ra ngoài, có thể không mang theo thứ gì thì không mang. Bây giờ anh hãy lặng lẽ đưa con gái anh lên đây, đừng để người khác thấy. Chúng tôi cần làm một số công tác chuẩn bị, ba tiếng sau xuất phát, rời đi trước nửa tiếng, ở bên ngoài chờ chúng tôi tới tụ họp.”
“Được.” Ngô Đại Hà rất nghe lời, trực tiếp đứng dậy: “Tôi đi ngay.”
...
Sau khi Ngô Đại Hà đi, Khương Nặc trở lại tầng 36 tìm Vu Nhược Hoa, nói tình huống cho bà biết.
Ngoài mấy chục con dê đó, theo như lời Ngô Đại Hà đã nói, gần đó còn có trạm nước uống và xưởng sửa chữa, nơi đó còn gần đường quốc lộ, Khương Nặc muốn tiện thể tìm kiếm một phen, đoán chừng phải hai ba ngày sau mới có thể trở về.
Dù sao Vu Nhược Hoa cũng là một người làm mẹ, con của bà cũng là con gái, nên đối với con gái cũng mềm lòng hơn, bà hỏi: “Có phải con gái Ngô Đại Hà mới chín tuổi thôi, một mình ở tầng 35 không sao chứ?”
“Không thành vấn đề.” Khương Nặc nói: “Đã sống trong tận thế, mọi người đều phải học cách trưởng thành. Con sẽ khóa trái toàn bộ tầng 35 và bốn cánh cửa bên ngoài, con bé không thể ra ngoài, mà người bên ngoài cũng không thể vào trong được. Hiện tại Vương Cường đang bị thương, người trong tòa nhà đã đói bụng quá lâu, không có sức lực xông vào, có xông cũng không xông vào được.”
“Ừ, nghe con.” Vu Nhược Hoa gật đầu: “Lòng đề phòng không thể không có, tầng 36 không thể để người khác tiến vào, con làm rất đúng.”