Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc lại nói: “Nếu mẹ cảm thấy không yên lòng thì mỗi ngày có thể xuống dưới nhìn một chút. Ngô Đại Hà sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô bé, chuyện này mẹ cũng đừng quản.”

“Yên tâm đi, mẹ hiểu ý của con.” Vu Nhược Hoa chọc trán con gái: “Trên người con có bí mật lớn như vậy, đến cả Lý Mộng mà con cũng đề phòng thì sao mẹ lại tùy tiện vượt giới hạn chỉ vì đối phương là một cô bé? Mẹ có thể xuống lầu mỗi ngày một lần, xem thử con bé có cần gì không. Nhưng lòng người cách nhau cái bụng, một nắm gạo là ơn một đấu gạo là thù (1), mẹ sẽ không quản chuyện dư thừa. Mẹ chỉ là mẹ của một mình con, không phải mẹ của tất cả các cô gái trong khắp thiên hạ!”

(1) một nắm gạo là ơn một đấu gạo là thù: đại ý là làm phúc đến một mức nào đó sẽ gây thù chuốc oán, cho ít người ta sẽ biết ơn mình, nhưng cho nhiều người ta sẽ đ.â.m ra ỷ lại vào mình sau đó sinh oán hận.

Khương Nặc cười, mẹ của cô luôn nói chuyện đơn giản thô bạo nhưng lại hữu hiệu như vậy.

Cười thì cười, nhưng cười xong rồi vẫn phải nói vào chuyện chính.

Khương Nặc nói: “Mẹ, lần này con vốn muốn dẫn mẹ cùng đi, bởi vì phải xử lý mấy chục con dê, ba người bọn con đều chưa từng làm chuyện này, nhưng A Muội còn đang ngủ, trong nhà là hậu phương lớn, không thể không có người trông coi, chỉ có thể để mẹ nói cho con biết cách xử lý những con dê này như thế nào, rồi sau đó tiến hành huấn luyện đơn giản cho bọn con. Con không muốn đến lúc đó bận rộn nửa ngày cũng làm không xong, quá lãng phí thời gian.”

Vu Nhược Hoa suy nghĩ.

“Biện pháp bảo quản thịt dê rất nhiều, đơn giản một chút thì ướp muối, sau đó hong gió cho khô hoặc là hun khói, chỉ cần nhiệt độ không quá cao thì có thể bảo quản được một hai năm, hoặc có thể làm thành thịt dê khô, hương vị ngon, lại dễ cất trữ.”

Khương Nặc gật đầu ghi nhớ:”Vậy thì mỗi cách đều làm một chút.”

Cô còn muốn kiếm hai con sống mang về, nhưng chuyện này thì tới đó nói sau.

“Xử lý dê sống khó hơn nhiều so với xử lý vịt, đúng là phải dạy trước cho mấy đứa một khóa.” Vu Nhược Hoa vén tay áo lên nói: “Đừng nói là mấy đứa, ngay cả mẹ cũng chưa từng tự mình g.i.ế.c mổ, mẹ sẽ nói lại những gì mẹ biết cho con, còn lại vẫn phải do các con tự tổng kết kinh nghiệm.”

Vu Nhược Hoa đi xuống tầng 35, đích thân nói lại với Lý Mộng phải mổ như thế nào, lấy m.á.u ra sao, chặt thế nào, dùng d.a.o gì.

Lý Mộng học rất nghiêm túc.

Về phía Khương Nặc, cô còn đang ở tầng 36 mở máy tính, tìm kiếm thông tin cách thức xử lý lông dê và da dê.

TBC

Cô ngược lại hy vọng mình là nữ chính trong tiểu thuyết, mười tám loại võ nghệ đều tinh thông, tay trái y thuật tay phải mỹ thực, trong nháy mắt biến một con dê sống thành một bàn đồ ăn, không cần lâm thời học trên máy tính.

Kiếp trước cô từng g.i.ế.c hai sinh vật biến dị nhỏ, cũng từng ăn thịt sinh vật biến dị, đại khái cũng biết cách g.i.ế.c mổ.

Nhưng muốn từ g.i.ế.c dê chế biến thịt dê đến xử lý da lông mà không lãng phí một chút tài nguyên nào thì vấn đề này cũng thực sự nằm ngoài khả năng của cô.

Nhưng hiện tại học cũng rất tốt.

Cô dự cảm tương lai sẽ có rất nhiều thời điểm cần dùng đến.

Kiếp trước không thể vặt được lông của sinh vật biến dị, nhưng kiếp này thì chưa chắc.

Sau khi nhớ kỹ những điểm quan trọng cần chú ý, Khương Nặc sắp xếp lại những thứ cần dùng, chuẩn bị đầy đủ mới rồi mới xuống tầng 35, lúc này Lý Mộng cũng học được gần hết.

Con gái của Ngô Đại Hà tên là Ngô Tiểu Giang.

Thật bội phục người đàn ông có thể đặt cho con gái mình cái tên như vậy.

Ngô Tiểu Giang vừa đen vừa gầy, để tóc ngắn như một đứa con trai, cô bé rất im lặng, ngoan ngoãn ngồi trong góc phòng khách nghe người lớn nói về cách hong khô thịt dê mà không phát ra một chút âm thanh nào.

Sau khi dạy xong, Vu Nhược Hoa trở lại tầng 36. Lý Mộng khóa trái vật tư và cả s.ú.n.g hơi của mình trong phòng ngủ. Khương Nặc thấy vậy còn đi tới giúp cô tròng thêm một ổ khóa lớn.

“Đi thôi.” Khương Nặc đeo ba lô trên lưng.

Lý Mộng gật đầu, gấp giấy hướng dẫn nấu ăn mà Vu Nhược Hoa viết cho mình lại, cẩn thận bỏ vào túi áo khoác, sau đó cũng đeo ba lô lên, khiêng thuyền xung kích ra ngoài.

“Ừ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-97.html.]

Mỗi lần đều chuẩn bị đầy đủ thì trong lòng mới không hoảng hốt.

Ngoại ô phía tây có một vài ngọn núi, nói chính xác hơn là mấy ngọn đồi. Chỗ mà Ngô Đại Hà nói cách nội thành khoảng hơn 3km.

Núi rừng vốn xanh tươi nay đã sắp ngập đến đỉnh. Khương Nặc còn nhớ dưới chân núi có nhà dân, cũng không biết sau mưa lớn người đã đi đâu rồi.

“Khả năng là càng đi về phía tây.” Ngô Đại Hà khá quen thuộc với đường quốc lộ bên này, phân tích nói: “Bên kia có núi cao hơn, sẽ an toàn hơn một chút, nếu không những con dê này cũng không tới lượt chúng ta.”

Tuy rằng bầu trời u ám, màn mưa vẫn giăng mịt mờ, đứng nơi hoang dã trống trải mơ hồ có thể thấy được một vài đỉnh núi ở đằng xa, giống như hòn đảo nhỏ trôi nổi giữa đại dương mênh mông, cách biệt với nhau.

Lý Mộng cho thuyền xung kích tấp vào bờ, sau đó cẩn thận cất lại.

Ngô Đại Hà nghe lời Khương Nặc mặc trang phục gọn nhẹ, ngoài vác một thùng công cụ lớn thì không mang theo gì nữa, tự mình kéo thuyền nhỏ lên, sau đó nhanh chóng quay lại giúp Lý Mộng khiêng đồ.

Ba người mặc áo mưa, dọc theo đường cái trải nhựa đường vô cùng sạch sẽ đi lên đỉnh núi.

Ngô Đại Hà vừa đi vừa giới thiệu tình huống nơi này: “Trên ngọn núi này có mấy trạm nước uống cùng với tiệm sửa chữa nhằm phục vụ lái xe tải chở hàng, còn có mấy nhà xưởng tiêu chuẩn, hình như là nhà máy đóng gói thùng giấy, nhưng đã đóng cửa từ rất lâu trước đó, nhà xưởng vẫn luôn để trống.”

Khi tới gần nhà xưởng, Khương Nặc nhìn thấy một chiếc xe tải lớn biển số phía Bắc đang đậu trên nền bê tông vỡ nát, trên xe được trang bị một chiếc lồng sắt rất cao, chắc là dùng để vận chuyển dê.

“Có lẽ những con dê này được chuyển tới từ tỉnh khác.” Ngô Đại Hà nói: “Tài xế đi đường núi, vừa lúc gặp mưa to, anh ta không dám tiếp tục chạy xe dưới trời mưa lớn như vậy nên mới tìm kiếm gần đó và rồi tìm được nơi này để dừng xe.”

“Dê đâu?” Lý Mộng hỏi.

“Ở trong nhà xưởng, ngay phía trước.”

Cửa lớn nhà xưởng đóng chặt, hơn nữa ngoài cửa còn chất đống các loại nhánh cây, rõ ràng là mới làm, hẳn là Ngô Đại Hà dùng để che giấu tai mắt người khác.

Lý Mộng buồn cười nhìn anh ta: “Anh che rồi còn không bằng không che, ngược lại giấu đầu lòi đuôi.”

Ngô Đại Hà ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi…tôi cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.”

Khương Nặc bước lên trước, quan sát xung quanh một lượt.

Mấy ngày nay mọi người vẫn đang vơ vét khắp nơi trong thành phố, mục tiêu chủ yếu là công ty lương thực và siêu thị, còn có cướp bóc lẫn nhau.

Chờ trong thành phố thật sự không dễ cướp đoạt nữa, sẽ có người tìm kiếm ở xa hơn, vùng ngoại ô phía tây cách thành phố gần như vậy nên rất nhanh sẽ có người tìm tới.

Hễ là người có thể tìm tới nơi này thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua căn nhà xưởng này, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp vào xem trước.

Lý Mộng dọn hết những nhánh cây kia vào trong, chuẩn bị lát nữa đốt lửa.

Khương Nặc mang theo một ổ khóa lớn đi ra khóa cửa sắt của nhà xưởng lại.

Nếu có người thật sự muốn xông vào thì cánh cửa sắt này không thể ngăn cản nổi, nhưng đập phá cửa sắt sẽ gây ra động tĩnh lớn, khóa cửa lại tăng thêm một tầng chướng ngại, giúp người bên trong có càng nhiều thời gian phản ứng hơn.

Bước vào khu nhà xưởng tối tăm, một mùi hôi thối lập tức xộc thẳng vào mũi.

Trong một góc nhà xưởng, bên trong hàng rào được dựng tạm thời bởi những tấm tôn mạ màu là mấy chục con dê còn sống.

Đám dê vừa nghe thấy tiếng bước chân liền kêu be be.

“Nhiều quá!”

Lý Mộng cũng bất chấp mùi thối trong này, nhìn bầy dê với vẻ mặt mừng rỡ.

Khương Nặc cũng nhìn vể phía đó, thật sự có khoảng bốn mươi năm mươi con, nhưng trong không khí bốc lên một mùi hôi thối, đoán chừng là từ những con đã c.h.ế.t đó.

Loading...