Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Hà đẩy một chiếc xe ba gác tới, lại đeo bao tay xách con dê đã c.h.ế.t ném ra ngoài. Ruồi đen vây quanh anh ta kêu vo ve vo ve, mùi thối rữa xộc thẳng vào mũi. Anh ta vận chuyển vài vòng rồi quay lại, cuối cùng nằm nhoài lên tường thật lâu không tỉnh táo lại.

Khương Nặc đi kiểm tra những con dê này, nhìn chung thì chúng vẫn khá khỏe mạnh, cũng không quá gầy.

Theo lý thuyết thì mưa lớn kéo dài lâu như vậy, nếu không chăm sóc tốt thì những con dê này chắc chắn đã c.h.ế.t đói từ lâu. Nhưng số lượng còn sống hiện tại xem ra vẫn rất nhiều, còn chưa quá gầy, điều này không hợp lý.

“Nhất định là có người đang đút cho chúng nó ăn.” Khương Nặc rọi đèn pin vào chuồng dê, phát hiện một số nhánh cây còn thừa lại: “Vẫn còn tươi.”

“Hẳn là tài xế lái chiếc xe tải đó, anh ta đang ở gần đây.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiếp tục tìm, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, trước tiên phải hiểu rõ tình huống rồi mới bàn đến những chuyện khác.”

Cô lại bổ sung: “Lúc hai người đi tìm cũng phải cẩn thận một chút, vừa tìm người, vừa nhìn xem nơi này có tài nguyên gì có thể sử dụng hay không. Ngô Đại Hà phụ trách tìm kiếm trong nhà xưởng, không nên tự tiện đi ra ngoài, bảo vệ tốt vật tư. Lý Mộng tìm kiếm xung quanh nhà xưởng, còn tôi sẽ tìm kiếm ở chỗ xa hơn. Vừa tìm người, vừa nhìn xem nơi này có tài nguyên gì có thể sử dụng được như xi măng, sắt thép, củi lửa, nếu có đều thuận tay mang về. Chúng ta cần dựng một cái bếp, còn có lò đất nung, rất nhiều thứ cần phải lấy nguyên liệu ngay tại chỗ.”

TBC

“Được.” Ngô Đại Hà gật đầu: “Hôm qua tôi đã tìm sơ trong nhà xưởng, ở đây có thùng dầu bị hỏng, rửa xong có thể dùng làm nồi lớn nấu nước.”

“Ừ, anh kiểm kê những thứ có thể dùng được đi, tôi và Lý Mộng ra ngoài xem sao. Lý Mộng ở gần đây, có chuyện gì anh có thể gọi cô ấy.” Khương Nặc lấy hai cái còi ra, đưa cho mỗi người một cái.

Còi này là cô mua hàng không đồng ở chợ bán sỉ, còi bằng nhựa nhìn chất lượng không quá tốt, tổng cộng có 3 thùng lớn, không biết cả thảy là bao nhiêu cái, thổi lên còn rất vang.

...

Ba người chia ra hành động, trước khi Khương Nặc đến đây đã xem qua bản đồ, ghi nhớ bảy tám phần địa hình xung quanh.

Đến cũng đến rồi, không một ngọn cỏ nào mọc được chính là sự tôn trọng cơ bản đối với vật tư.

Đầu tiên là muốn xem rau dại.

Năng lực nhận diện rau dại của Khương Nặc học được từ tận thế, khi đó đói bụng nên cái gì cũng ăn, lá cây đều nấu được, đương nhiên sẽ không bỏ qua rau dại giàu vitamin.

Hiện tại cô không thiếu rau dưa, nhưng có thể tìm một nơi trước, sau đó để Lý Mộng và Ngô Đại Hà tới hái.

Đi lòng vòng trên núi, thu hoạch cũng không ít.

Gần đây mưa nhiều, khổ cho nhân loại trong thành phố, nhưng cỏ cây trên núi lại có sức sống ngoan cường, Khương Nặc nhìn thấy vài loại rau dại có thể ăn được.

Đầu tiên là một mảng cỏ linh lăng rất lớn, những chồi non mọc vào mùa xuân khá ngon, nhưng bây giờ đã già và khó nhai, ăn vào miệng như gặm lá cây, nhưng lấy ra cho dê bò ăn vẫn không đến nỗi nào.

Đây không phải là lúc Khương Nặc dự định nuôi hai con dê sao.

Cô lấy lưỡi liềm từ trong không gian ra, càn quét một mảnh cỏ linh lăng, sau đó ném hết vào trong không gian.

Cảm thấy eo có chút mỏi, cô lấy ra một ít nước suối không gian, nhanh chóng khôi phục thể lực.

Lại đi sang bên cạnh, cô còn nhìn thấy dương xỉ, thứ này trong trí nhớ của cô rất ngon, nhưng lúc ấy đói đến hoảng, luôn cảm thấy ăn cái gì cũng ngon.

Còn có một mảng bồ công anh rất lớn, phần lá non của bồ công anh thật ra có thể ăn, hương vị cũng tạm được.

Yên lặng ghi nhớ vị trí, sau đó rời đi, đi về phía rừng cây.

Trời mưa leo núi thật sự rất phiền phức, Khương Nặc mặc áo mưa và đi giày leo núi, nhưng chân giẫm vào bùn mềm, mỗi một bước đều rất tốn sức, hơn nữa vô cùng trơn trượt.

Nếu không có giày leo núi, cô cảm thấy bản thân đã trượt ngã mấy lần.

“Xem ra vẫn phải đi theo đường lớn, không thể đi đường tắt.” Khương Nặc khẽ thở dài.

Bỏ chút thời gian đi tới trạm phân phối nước mà Ngô Đại Hà đã nói, bên cạnh là cửa hàng sửa chữa, cửa đều bị khóa, nhưng việc phá khóa đối với cô đã quá thuần thục, ngay cả két sắt chuyên nghiệp cấu tạo biến thái cũng có thể mở ra, nhiêu đây càng không cần phải nói.

Khóa bị phá, Khương Nặc đi vào bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-98.html.]

Trong tiệm có mấy chiếc bơm rửa xe cao áp, ống nước cao áp, s.ú.n.g phun sơn, còn có một số linh kiện ô tô và không ít công cụ khác.

Cô bỏ các loại lốp xe rơi rải rác trên mặt đất vào không gian, sau đó lại thu tất cả đồ vật cỡ lớn.

Còn lại chút linh kiện vụn vặt thì để Ngô Đại Hà tới tháo đi.

Bên trong kho hàng của xưởng sửa chữa, Khương Nặc nhìn thấy mười mấy thùng dầu lớn, bên trong đều là dầu động cơ đen xì đã qua sử dụng.

Số dầu động cơ này vốn định định kỳ kéo đi bán, nhưng gặp phải mưa to, tất cả mọi chuyện đều hoãn lại.

Dầu động cơ đã qua sử dụng vẫn có rất nhiều tác dụng, có thể dùng để bôi trơn, cũng có thể dùng làm nhiên liệu.

Một ống dầu tiêu chuẩn là 400 lít, nơi này có gần 2000 lít.

Toàn bộ đều thu.

Sau khi thu xong, Khương Nặc định lấy một chiếc thuyền xung kích từ trong không gian ra để đi đến một đỉnh núi xa hơn xem xét.

Núi ở đây nối liền với đường quốc lộ, mưa to đột ngột đổ xuống, chắc sẽ có không ít xe tải bị ép phải dừng lại, cẩn thận tìm kiếm xem còn có thứ gì có thể dùng được nữa không.

Càng quan trọng hơn là từ trên bản đồ có thể nhìn thấy được không xa phía trước còn có một đường ray.

Độ cao của cầu vượt, cộng thêm địa thế núi cao, đường ray còn chưa bị ngập, cứ theo đó tìm kiếm, lỡ như có thu hoạch thì sao?

Sau khi quyết định xong, cô đi xuống dưới, đến bên mé nước.

Đang định lấy thuyền xung kích ra thì Khương Nặc đột nhiên liếc thấy trong đống cỏ phía xa có thứ gì đó.

Hình như là một người.

Toàn thân cô lập tức trở nên căng thẳng, cho tay vào túi áo, nhanh chóng lấy một khẩu s.ú.n.g lục từ trong không gian ra, nhanh chóng lên nòng.

Khương Nặc cầm s.ú.n.g chậm rãi tiến về phía trước.

Bóng đen đó không nhúc nhích, đến gần một chút, đúng là có người thật, tóc ướt đẫm như một đám cỏ, cả người vùi trong bụi cỏ, mặc cho nước mưa trút lên người.

Khương Nặc nhíu mày, nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đây là một xác chết.

Khương Nặc cầm súng, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể.

Sau khi đứng lặng người một lúc, cô không nghe thấy âm thanh nào ngoại trừ tiếng mưa.

Lấy thính lực hiện tại của cô, chỉ cần đặt toàn bộ tinh thần lực vào thính giác thì có thể nghe rõ toàn bộ âm thanh nhỏ bé trong phạm vi 20 mét.

Xác nhận không có người ở quanh đây, Khương Nặc mới để ý nhìn thi thể.

Có lẽ người này c.h.ế.t chưa lâu, thân thể bị ngâm nước trướng phồng lên, nhưng cũng không quá mục nát.

Đã ngâm thành như vậy rồi, người này béo gầy hay có màu da gì cũng nhìn không ra.

Chẳng qua người này là ai thì vẫn có thể đoán được.

Trên người anh ta mặc một chiếc áo gile, bên trên có logo của một công ty vận chuyển hàng hóa, giống với logo của chiếc xe tải đậu trong nhà xưởng.

Áo ghi lê bị luồn vào một cọc gỗ từ bên dưới, ghim t.h.i t.h.ể tại chỗ.

Nhìn từ hiện trường thì không khó đoán đầu đuôi chuyện này.

Loading...