Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:58
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rạng sáng ngày 16 tháng 8, mưa to đột nhiên đột kích.
Lúc ấy thời tiết đã nóng rất lâu, mọi người không thể không làm việc vào ban đêm. Việc nhận hàng và giao hàng đều diễn ra vào ban đêm nên tài xế không thể không thuận theo.
Người tài xế này chở một xe dê, thấy trời mưa to nên không dám tiếp tục đi trên đường núi, chỉ có thể tạm thời tìm được nhà xưởng để tránh mưa.
Vốn tưởng rằng mưa sẽ nhanh tạnh, nhưng một lần tránh mưa này khiến anh ta không thể rời đi được nữa.
Tài xế chỉ có thể nhốt dê ở trong một gian nhà xưởng, còn mình thì ra ngoài kiếm chút cỏ để ăn, đói thì g.i.ế.c dê, kéo ra ngoài nướng thịt, khát thì uống chút nước mưa.
Nhưng đường trên núi thật sự quá trơn trượt, có ngày anh ta rơi vào trong nước, không thể đứng dậy nổi.
Sau khi cả người chìm xuống, áo gile trên người vướng vào cọc gỗ nên người mới không bị nước lũ cuốn đi, gần đây nước rút khá nhiều nên t.h.i t.h.ể mới lộ ra.
Tận thế đột nhiên xuất hiện, có quá nhiều người cứ như vậy mà mất đi.
Khương Nặc lấy một chút xăng ra, đổ lên thi thể, sau đó phóng hỏa đốt cháy.
Đã cầm dê của người ta thì không thể để thi cốt lộ liễu nơi hoang dã được.
...
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Khương Nặc cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đám dê kia không phải bẫy rập, mà là vận khí của Ngô Đại Hà thật sự không tồi.
Khương Nặc lấy thuyền xung kích ra khỏi không gian chạy đến đỉnh núi ở đằng xa, phóng mắt nhìn ra xa, bên cạnh đường lớn có một trạm thu phí bỏ hoang.
Tâm niệm vừa động, thuyền xung kích lập tức tiến vào không gian, Khương Nặc lấy s.ú.n.g ra, từ sau bụi cỏ chậm rãi lại gần khu nghỉ ngơi.
Trạm thu phí này hẳn đã bị bỏ hoang trong nhiều năm, bên trong trống không, bên cạnh có một nhà vệ sinh công cộng, còn có bồn rửa tay đã bị hỏng.
Khương Nặc không thấy người, chỉ thấy hai chiếc xe.
Một chiếc xe tải nhỏ, một chiếc xe tải lớn.
Đều là xe vận tải của một khu mua sắm nổi tiếng, bên trong chất đầy đơn chuyển phát nhanh lớn lớn nhỏ nhỏ.
Cả hai chiếc xe đều không thấy tài xế đâu.
Xem ra cũng là vì mưa tới quá đột ngột khiến tài xế không thể không tìm chỗ tránh mưa, lúc đó vẫn còn mạng internet, bọn họ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, chỉ là xe không thể lái đi được nữa.
Hẳn là tài xế đã rút lui kịp thời.
Bởi vì nếu như bị vây ở chỗ này, nhất định sẽ tháo dỡ một số đơn chuyển phát nhanh xuống tìm đồ ăn, hiện trường chắc chắn sẽ có chút rác, trong trạm thu phí cũng sẽ lưu lại dấu vết nhóm lửa.
Nhưng nơi này hoàn toàn không có.
Điều đó chứng tỏ tài xế đã rời đi, xe hàng tạm thời đỗ lại đây, có thể là muốn đợi mưa tạnh rồi lại đến, sau đó, không có sau đó nữa.
Khương Nặc mở hết toa xe của hai chiếc xe chuyển phát nhanh ra xem.
Bởi vì trạm thu phí có thể che mưa, ít nhất cũng che chắn được phần lớn, trong xe cũng không có nước nhưng đồ trong đó bị ướt sũng.
Rất nhiều hộp chuyển phát đều mềm nhũn rồi.
Khương Nặc không một chút do dự thu hết hai chiếc xe tải vào không gian, chờ đến khi rảnh rỗi lại xem kỹ hơn.
Lại đến gần đó tìm xem, ngoại trừ có thể tìm ra một ít rau dại thì không phát hiện cái gì khác, cô yên lặng ghi nhớ vị trí nơi đó.
Đường bùn thật sự quá trơn, giày của Khương Nặc đã ướt sũng, còn bọc một lớp bùn thật dày vô cùng khó chịu. Cô tìm một chỗ thay tất và giày mới, đồ bẩn thì tạm thời nhét vào một phòng nhỏ trong không gian.
Khương Nặc lấy thuyền xung kích ra khỏi không gian, bắt đầu tìm kiếm đường ray.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi không gian, tìm kiếm trên bản đồ và nhanh chóng tìm ra phương hướng. Sau khi mất đi định vị điện tử, có bản đồ để xem vẫn tốt hơn là tự mò mẫm.
Nhân loại phóng nhiều vệ tinh vào không gian như vậy, sự phát triển của khoa học kỹ thuật đã khiến cuộc sống thuận lợi hơn, thậm chí đã khởi xướng hành trình chinh phục vũ trụ. Nhưng chỉ sau một trận thiên tai, mọi thứ đều bị đánh trở về con số 0.
Tìm hơn nửa tiếng, cuối cùng Khương Nặc cũng tìm được đường ray từ giữa biển nước mênh mông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-99.html.]
Nước vừa ngập đến phía dưới đường ray, phần lộ ra trên mặt nước không cao.
Nếu không phải hai ngày nay mực nước rút đi một chút thì chắc chắn không thể nhìn thấy.
Nước lũ đột nhiên ập đến, chắc chắn sẽ có xe lửa dừng ở nửa đường, hơn nữa quá nửa là xe lửa vận chuyển hàng hóa.
Bởi vì tình huống xảy ra quá đột ngột nên chắc chắn sẽ ưu tiên cho xe khách đỗ gần đó.
Mọi thứ lại diễn ra quá nhanh, chỉ mấy tiếng sau đã bắt đầu ngập nước, cô chắc chắn sẽ có xe lửa bị vứt bỏ trên đường.
Sau khi quyết định chủ ý, thuyền xung kích của cô tiếp tục chạy dọc theo đường ray, chạy gần một tiếng đồng hồ.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang đi tới đâu.
Xung quanh chỉ có mưa và mặt nước mênh mông, còn có ngọn núi ở đằng xa bị ngập một nửa.
Dù sao cứ đi theo đường ray thì Khương Nặc sẽ không bị lạc đường, cô vẫn luôn tiến về phía trước.
Từ trên bản đồ cô đã xác định được đoạn đường sắt này sẽ đi vào một đường hầm dài, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (1), cô phải đi đến cửa đường hầm mới chịu ngừng.
(1)chưa đụng tường Nam chưa quay đầu: ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Nếu thật sự không phát hiện ra, cô sẽ quay ngược trở lại.
Cũng coi như ông trời không phụ lòng người, thuyền xung kích đi thêm mười phút nữa, cuối cùng Khương Nặc cũng thấy được xe lửa.
Như cô mong muốn, đúng là xe lửa vận chuyển hàng hóa.
Mà thùng xe lại vô cùng dài, từ xa nhìn lại giống như một con rồng sắt khổng lồ đang ngủ say.
Khương Nặc đếm sơ qua, có đến 80 toa xe!
Nếu như đều chuyên chở các loại hàng hóa, tính theo bình quân một toa xe 60 tấn hàng hóa, có thể thu được 4800 tấn vật tư trở lên.
Nhưng khi thuyền xung kích tới gần, cảm xúc của Khương Nặc lập tức bình tĩnh lại.
Cô thấy đây là một đoàn tàu vận chuyển than đá.
Đúng rồi, bình thường xe lửa vận chuyển hàng hóa nhiều nhất là 60 khoang, chỉ có loại xe lửa vận chuyển than đá này mới vượt qua sáu mươi khoang, thậm chí còn gấp đôi đến 120 khoang.
Khương Nặc đến gần đầu xe lửa màu xanh lam, nhìn về phía sau, đó là một toa xe màu đen thật dài, đều là toa hàng không có mái che, phần trên rộng mở, bên trong chứa đầy than đá.
Than đá là đá, không sợ mưa, hơn nữa mỗi một toa xe đều có một cửa lớn, sáu cửa nhỏ. Sau khi nước mưa rơi vào thùng xe, sẽ theo khe hở cánh cửa chảy ra ngoài.
Cô nhìn vào trong xe, không thấy một bóng người nào, có lẽ người đã rút.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái.
Giữa biển nước mênh m.ô.n.g cũng chỉ có một con cự thú bằng sắt và cô ở đây, ngay cả ngọn núi đằng xa cũng trở nên mơ hồ dưới màn mưa và khoảng cách.
Trên đoàn xe lửa này ít nhất cũng phải mấy ngàn tấn than đá.
Khương Nặc đã đọc khoa học thường thức trước khi đến đây. Các toa tàu ngày nay về cơ bản được kết nối bằng bộ ghép nối Janney.
(1) Bộ ghép nối Janney : là một dạng khớp nối đường sắt bán tự động cho phép các toa tàu và đầu máy xe lửa được liên kết chắc chắn với nhau mà không cần công nhân đường sắt phải di chuyển giữa các phương tiện. Chúng còn được gọi là American, AAR, APT, ARA, MCB, knuckle, Buckeye, Tightlock hoặc Center Buffer Couplers.
Cô đã xem hình minh họa, nhìn hình rất dễ tháo.
TBC
Cô chuẩn bị tháo gỡ toàn bộ các mối ghép nối, sau đó thu hết toa xe vào không gian. 80 toa xe chồng lên nhau xếp thành hai hàng, đặt bên cạnh hàng container.
Về lý thuyết, bộ ghép nối Janney rất dễ hiểu, cô đã xem qua hình vẽ và cũng đã xem video, người thông thạo chỉ cần dùng tay không là có thể tháo gỡ.
Người không thông thạo thì có thể sử dụng công cụ.
Nhưng Khương Nặc không tháo được.
Cô không biết chuyện gì xảy ra, dù cô dùng hết sức lực toàn thân, thay đổi sáu bảy công cụ khác nhau vẫn không tháo được.
Chuyện này không khoa học.