Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1024
Cập nhật lúc: 2024-10-10 09:45:30
Lượt xem: 68
"Được rồi, Phùng lão, ngài cũng đừng nói, ta thấy ngày thường có lẽ ngài nhất định cũng rất nuông chiều nha đầu này nhiều hơn ấy chứ."
Nghe được những lời này của Phùng lão, hoàng đế lớn tiếng cười, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Phùng lão, nói: "Đúng rồi, Phùng lão, nếu như bây giờ ngài đã trở lại kinh thành, trẫm đang định mời ngài quay trở lại làm quan, một lần nữa trở về bên cạnh trợ giúp cho trẫm, ngài có bằng lòng hay không?"
Hoàng đế biết, vì chuyện năm đó, trong lòng Phùng lão cũng đã nảy sinh sự mâu thuẫn với triều đình, giờ đưa ra yêu cầu để cho ông ấy quay về làm quan cũng là có chút làm khó ông ấy, nhưng mà hiện tại bên cạnh ông ấy thực sự rất cần một người có thể tin tưởng như Phùng lão, cho nên cuối cùng ông ấy vẫn chọn lên tiếng hỏi.
"Phùng gia gia, cháu cảm thấy ý kiến của Hoàng tổ phụ rất tốt, nếu không ngài đồng ý đi nhé." Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm hơi suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói với Phùng lão: "Ông nhìn cháu đi, mới đến kinh thành, trong người hiện tại không một xu dính túi, từ giờ trở đi đều phải dựa hết vào ngài đó."
"Nha đầu này, nếu cháu không có tiền thì tất cả mọi người trong thiên hạ đều c.h.ế.t đói đến nơi rồi, muốn giúp Hoàng tổ phụ của cháu khuyên bảo ta thì cứ nói thẳng ra, lại còn đứng đây giả vờ khóc than, ai tin chứ?"
Nghe vậy, Phùng lão cũng có chút dở khóc dở cười nhìn Thẩm Bích Thấm một cái, sau đó cung kính hành lễ với hoàng đế: "Chuyện năm đó bệ hạ đã trả lại công bằng cho nhà họ Mộ Dung rồi, chuyện quá khứ như gió thoảng mây trôi, thần đã sớm không còn để ý nữa rồi, chỉ là thần cũng đã già rồi, chỉ e không thể giúp gì được cho bệ hạ nữa."
"Ôi chao, Phùng gia gia, ông nói vậy là sai rồi, gì mà đã già rồi, ngài xem tên Diêm Tùng kia, cũng trạc tuổi với ông, người ta vẫn còn ở lại trong triều làm thủ phụ đấy, vậy thì tại sao ngài lại không thể làm quan được chứ?" Nghe vậy, không để hoàng đế có cơ hội nói chuyện, Thẩm Bích Thẩm đã lên tiếng nói trước.
"Đúng vậy, Phùng lão, nha đầu nói rất đúng, nếu như ngài đồng ý quay về, tuổi tác không phải là vấn đề."
Hoàng đế mong chờ nhìn về phía Phùng lão nói: "Trẫm thật sự hy vọng ngài có thể trở về, hơn nữa, hiện tại Ngự Thiên đang ở Kế Môn, thằng bé phải lập được chiến công gì ở đó, nhưng phía sau vẫn cần sự giúp đỡ của ngài, nếu như có ngài ở đây, tình cảnh của thằng bé cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Từ xưa đến nay, chiến trường triều đình có quan hệ mật thiết với nhau, nếu một võ tướng muốn lập được công lao, nếu trên triều không có người giúp đỡ. vậy thì cho dù năng lực có mạnh đến đâu, cũng hoàn toàn không làm được việc lớn.
Mộ Dung Húc không có ai giúp đỡ trong triều đình, cho nên mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn, nếu như không phải có Thẩm Bích Thẩm ở phía sau dốc sức giúp đỡ hắn, thì hắn đã sớm vấp ngã ở những chuyện vặt vãnh rồi, tuyệt đối sẽ không đạt được thành tựu như hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1024.html.]
"Chuyện này.."
Nghe được những lời này của hoàng đế, Phùng lão quả nhiên do dự, đúng như những gì mà hoàng đế đã nói, Mộ Dung Húc ở trong triều, ngoài người theo phe bảo vệ hoàng thất và Lâm Chấn đứng ra nói giúp ra thì hầu như không có ai lên tiếng giúp đỡ cả.
Lâm Chấn là người tuyệt đối đáng tin cậy, nhưng mà những người theo phe bảo vệ hoàng thất đó thật sự khó mà đoán trước được, dù sao đương kinh hoàng đế hiện tại đã già rồi, việc bọn họ trong lúc nguy cấp cắn ngược lại là điều khó tránh khỏi, cho nên nếu như ông ấy có thể quay lại triều đình, thì đó thực sự là một sự trợ giúp lớn cho Mộ Dung Húc.
"Phùng gia gia, cháu cảm thấy những lời của Hoàng tổ phụ nói rất đúng, A Húc đang rất cần sự giúp đỡ của ngài, ngài hãy đồng ý đi, được chứ?"
Thẩm Bích Thẩm nói xong liền tiến lên ôm lấy cánh tay của Phùng lão lắc lắc: "Coi như là cháu xin ngài được không? Sau này ngài muốn ăn cái gì, cháu đều sẽ nấu cho ngài, được không?"
"Ôi chao, đừng lắc, đừng lắc nữa, bộ xương già này của ta sắp bị cháu lắc muốn vỡ ra từng mảnh rồi."
Vẻ mặt Phùng lão nở nụ cười khổ ngăn lại động tác của Thẩm Bích Thấm, sau đó nhìn chằm chằm nàng xác nhận nói: "Cháu nói thật sao? Ngay cả món khoai lang chiên kia và miền đều nấu cho gia gia ăn?"
"Được ạ, không thành vấn đề, không chỉ hai món đó, trong tay cháu còn có rất nhiều cách ăn mới mẻ đấy, nếu như lão nhân gia có thể quay trở về làm quan, vậy người chính là đại gia, cháu tất nhiên phải chăm sóc ngài thật tốt rồi." Thẩm Bích Thẩm nghiêm túc thề thốt nói.
"Cái này... nếu là như vậy, vậy được."
Sau khi nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của Thẩm Bích Thẩm một lúc, cuối cùng Phùng lão cũng gật đầu, trịnh trọng khom người hành lễ với hoàng đế, cung kính nói: "Nhận được sự coi trọng của bệ hạ, vậy thì thảo dân đồng ý ạ, thảo dân chắc chắn sẽ hết lòng cúc cung tận tụy, không phụ lòng tín nhiệm của bệ hạ."
"Ha ha, được, Phùng lão, trẫm cảm ơn ngươi."
Thấy Phùng lão đã đồng ý, hoàng đế vui mừng nhìn Thẩm Bích Thẩm một cái, sau đó tự mình tiến lên đỡ Phùng lão đứng dậy.