Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-07-28 16:55:48
Lượt xem: 164

"Đúng vậy, nữ quyến các ngươi không nên đi! Những người khác thì đi theo ta!"

Thẩm lão thái nói xong đã muốn lôi kéo Thẩm Kiều Mai ra khỏi cửa.

"Nương, ngày mai con phải về trường, huống hồ cũng sắp thi viện rồi, việc học rất căng thẳng, không đi được."

Nghe thấy chính mình cũng phải đi cùng thì Thẩm Thủ Lễ đã lên tiếng từ chối ngay, trong lòng hắn chỉ cảm thấy chuyện này rất mất mặt, hắn thật sự không muốn đi.

Vừa nghe Thẩm Thủ Lễ nói lời này, trong lòng Thẩm Bích Thấm là một trận cười lạnh. Thì ra ở Thẩm gia này, mỗi một người đều mang lòng riêng, đều ích kỷ chỉ biết giữ

cho mình. Nàng vốn dĩ còn cho rằng Thẩm Thủ Lễ là một con mọt sách nên sẽ khác với những người khác, không ngờ hắn cũng chẳng khác người nhà mình.

Thi quận được tổ chức ba năm hai lần, vừa khéo năm nay cũng tổ chức, muốn thi quận phải qua ba cửa ải, thi huyện vào tháng hai, thi phủ vào tháng tư và thi viện vào tháng tám.

Bây giờ mới là giữa tháng tư, còn cách kỳ thi viện đến hơn ba tháng, đi một chuyến đến Ngô gia bất quá cũng chỉ mất hai ba ngày vừa đi vừa về, lúc này Thẩm Thủ Lễ không phải đang kiếm cớ để không đi thì là gì?

"Vậy sao? Vậy con ở nhà ôn bài, không nên đi." Vừa nghe Thẩm Thủ Lễ nói như vậy, Thẩm lão thái đồng ý lời hắn nói ngay lập tức.

"Bà, ngày mai cháu cũng phải đi học nên đêm nay phải đến trường rồi, phu tử của cháu đã nói sang năm sẽ để cháu khảo thí nên cháu cũng cần thời gian ôn bài, cháu không đi được."

Nghe Thẩm Thủ Lễ nói như vậy, Thẩm Ninh Viễn lập tức mở miệng lấy việc học làm lý do để không phải đi theo.

Thi quận ba năm hai lần, chia làm khoa khảo và tuế khảo.

Những năm sửu, mùi, thìn, tuất thì tuế khảo, những năm dần, thân, tỵ, hợi thì khoa khảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-151.html.]

Năm nay là cuối năm ất mùi nên tuế khảo, sang năm bính thân là khoa khảo, vừa khéo hai năm liên tục đều có kỳ thi quận.

Cho nên Thẩm Ninh Viễn nói như vậy cũng không sai, sang năm còn có một lần thi quận, nếu năm nay Thẩm Thủ Lễ không trúng cử thì sang năm có thể tiếp tục tham gia nhưng nếu sang năm cũng không trúng cử thì phải đợi thêm hai năm nữa.

"Bà, nếu cháu thi đậu, nói không chừng còn có thể kiếm cho bà một chức danh cáo mệnh. Để không phải đi Ngô gia, Thẩm Ninh Viễn không tiếc sức lực rót thuốc mê cho Thẩm lão thái.

"Cáo mệnh sao? Tốt tốt tốt, cháu của bà thật sự rất hiếu thảo, không uổng công bà yêu thương cháu. Việc học quan trọng hơn, vậy cháu cũng không nên đi."

Quả nhiên Thẩm lão thái nghe xong thì đầu đã choáng váng, mặt mày vui vẻ đồng ý ngay.

"Phut!"

Mà vừa nghe nói như vậy, Thẩm Bích Thẩm đã không nhịn được mà cười lên. Còn cáo mệnh nữa đấy! Thẩm Ninh Viễn mà thi đậu thì trừ phi các quan chủ khảo đều mù cả rồi.

Con nữa cả gia đình này đều là những người vô cùng đặc sắc, nói mấy lời ngon ngọt rất dễ nghe nhưng vừa gặp phải chuyện gì thì lập tức phủi tay, người này không đi, người kia không đi. Xem ra sau cùng thì tất cả đều phải vào người nhà của nàng nữa rồi.

"Ngươi, tiểu tiện nhân không có lương tâm, người cười cái gì?"

Nghe tiếng cười của Thẩm Bích Thẩm, vốn dĩ tâm trạng của Thẩm lão thái đang chuyển tốt thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Yêu tinh quấy phá, hàng lỗ vốn, ti tiện, nếu không phải nó thì lão nhị đã không cách lòng với mình, đều do nha đầu này làm hại. Xem ra phải nhanh nghĩ cách tống cổ nha đầu ti tiện này ra ngoài mới được. "Cháu đang cười tam thúc không đi, đại đường ca cũng không đi, vậy còn người nào có thể đi?" Thẩm Bích Thẩm nói bằng thái độ thản nhiên.

"Không phải còn có lão nhị và nhị lang sao?" Thẩm lão thái nói mà không cần nghĩ ngợi.

"Ha ha, vậy cháu thỉnh giáo bà một chút, nếu phụ thân và nhị ca của cháu đi rồi thì việc trong ruộng để ai làm?

Khóe môi Thẩm Bích Thấm cong lên tạo thành nụ cười châm chọc, nàng lạnh lùng cười nói. Thường ngày còn không muốn nhìn thấy người nhà nàng nhưng gặp chuyện thì bắt nhà nàng phải xung phong, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy?

Loading...