Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:11:38
Lượt xem: 102
Tương kể rằng Hán Vũ Đế rất tin vào quỷ thần, lại hết sức tin vào thuật tướng số.
Một ngày khi đang ngồi nói chuyện phiếm với các đại thần, nhắc đến tuổi thọ của con người quá ngắn, Hán Vũ Đế có nói: "Sách có nói người có nhân trung dài có thể sống thọ, nếu có nhân trung dài được một tấc có thể sống đến một trăm tuổi."
Đông Phương Sóc là đại thần ngồi cạnh ông ta vừa nghe xong đã cười ha ha, chúng đại thần không hiểu, đều cho rằng Đông Phương Sóc đang vô lễ với hoàng đế.
Hán Vũ Đế hỏi ông ta cười cái gì? Đông Phương Sóc giải thích nói: "Thần không phải đang cười bệ hạ mà thần cười Bành Tổ. Người sống một trăm tuổi, nhân trung dài một tấc, Bành Tổ lại thọ tám trăm tuổi, nhân trung của ông ta hẳn phải dài tám tấc, vậy mặt của ông ta phải dài bao nhiêu?"
Mọi người nghe xong cũng cười ha ha, xem ra muốn được trường thọ chỉ dựa vào mỗi gương mặt dài là chuyện không thể nào nhưng họ vẫn mong muốn tìm được một cách nào đó để thay đổi tuổi thọ của mình.
Mà liễm (1) tức là diện (2), vậy mặt dài chính là mì dài, thế là mọi người đã dùng sợi mì dài này để chúc sống thọ.
Chú thích.
(1) Liễm: Gương mặt.
(2) Diện: Mặt, bột, sợi mì.
Dần dần cách làm này đã trở thành tập tục vào ngày sinh nhật nên được mọi người gọi là "mì trường thọ".
Phụ tử ba người vừa đi, người còn lại trong nhà cũng bắt đầu phân chia công việc cho nhau, Thẩm Lâm thị phụ trách làm mì trường thọ, Thẩm Bích Thẩm làm bánh bông lan hấp, Thẩm Bích Tuyết và Thẩm Bích Ngọc phụ trách rửa sạch các loại nguyên liệu nấu ăn.
Mỗi người một việc, tất cả đều vui vẻ, hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-262.html.]
Tuy Thẩm Ninh Viễn đã bị khai trừ khỏi trường học nhưng bởi vì tuổi tác cũng không còn nhỏ, sau khi Thẩm lão thái hao tổn một món tiền lớn mới đưa hắn vào học quán, vừa khéo hôm nay cũng là ngày nghỉ của thúc điệt hai người nên cả hai đều cùng về nhà.
Thế nhưng ngay khi bước vào sân nhà thì cả hai đều thay đổi sắc mặt, lập tức giơ tay bịt mũi bịt mồm, quay người đi ra ngoài ngay lập tức.
Bởi vì hình ảnh bên trong nhà chính thật sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Khắp nơi trong sân đều có phân gà, trong chuồng bò, chuồng heo đầy phân bò phân heo cũng không ai xử lý, dưới thời tiết nóng bức thế này mùi phân và nước tiểu của những con gia súc gia cầm kia giống như đã lên men, từng luồng hôi thối cứ chồng chất lên nhau mà tản ra ngoài, vô cùng thổi!
Nơi này còn gọi là nhà sạch sẽ, gọn gàng trước đây khiến người ta lưu luyến muốn trở về sao? Đây quả thực chính là địa ngục nhân gian.
"Tam thúc, trong nhà có chuyện gì xảy ra? Bà và mọi người đều đi xa nhà rồi sao?"
Hai người họ đồng thời chạy ra xa, chờ đến khi hít mấy hơi không khí rồi Thẩm Ninh Viễn mới nhìn về phía Thẩm Thủ Lễ bằng vẻ mặt xanh xao.
Bây giờ chỉ cần nhớ đến hình ảnh và mùi hôi thối vừa rồi thì trong dạ dày của Thẩm Ninh Viễn đã không nhịn được mà sôi trào.
"Ta cũng không biết, nhưng nhìn cảnh tượng kia giống như không có người ở nhà.
Chúng ta đến căn nhà cũ sát vách bên kia chờ đợi, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, thật sự không được nữa thì quay về học quán.
Mặt mày của Thẩm Thủ Lễ cũng tái xanh như Thẩm Ninh Viễn, là một người đọc sách nên hắn yêu thích nhất chính là sạch sẽ, cảnh tượng như vừa rồi là quá mức kinh dị với hắn.
"Cũng được, vậy cháu nghe tam thúc."