Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:48:42
Lượt xem: 144
Thẩm Hà thành thật nói: "Đệ đừng từ chối! Nếu không ta cũng không có mặt mũi dùng ổ khóa này đi kiếm bạc nữa"
"Nếu Thẩm Hà đại ca đã nói vậy, Trọng Thành còn từ chối cũng bất kính quá" Thấy Thẩm Bích Thấm gật đầu, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, Hà bá bá, người có từng nghĩ đến việc muốn mở lò rèn không?" Đột nhiên Thẩm Bích Thẩm mở miệng hỏi.
"Lò rèn?"
Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi như vậy, trong lòng Thẩm Hà và Thẩm Điền đều giật mình, họ nhịn không được thốt lên.
Từ biểu hiện của hai người họ, Thẩm Bích Thẩm đã biết được câu trả lời.
"Ừm, nếu Hà bá bá muốn mở lò rèn, nhà cháu có thể cho bá mượn bạc và không lấy lợi tức, chỉ cần hàng tháng trả lại một số tiền là được."
Thẩm Bích Thấm gật đầu nói thêm: "Cháu tin tưởng loại khóa này sẽ nhanh chóng giúp Hà bá bá kéo được cửa hàng về."
"Chuyện này, chuyện này thật sự có thể sao?" Thẩm Hà kích động đến mức hốc mắt đã đỏ hoe, cả người ông ấy cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếc nuối lớn nhất đời này của ông ấy chính là không thể để thủ nghệ tổ truyền trong nhà được tiếp tục, vốn tưởng rằng thủ nghệ gia truyền này sẽ bị mất trên tay ông ấy nhưng không ngờ lại có một ngày có thể mở lò rèn lại một lần nữa.
Chuyện này khiến ông ấy vô cùng kích động.
"Đúng vậy, Thẩm Hà đại ca, hiện tại trong nhà đệ không tính là tích lũy được nhiều nhưng vẫn có thể giúp được huynh mở lò rèn."
Biểu cảm của Thẩm Hà cũng khiến Thẩm Thủ Nghĩa rất xúc động, ông ấy vươn tay vỗ lên vai Thẩm Hà, nở nụ cười rất chân thành.
"Trọng Thành, tạ ơn đệ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-297.html.]
Thẩm Hà há hốc mồm rất lâu mà không nói nên lời, sau đó đột nhiên ông ấy muốn quỳ xuống nhưng Thẩm Thủ Nghĩa đã lanh tay lẹ mắt kéo ông ấy lại.
"Thẩm Hà đại ca, huynh làm gì vậy?" Thẩm Thủ Nghĩa đỡ Thẩm Hà, trách cứ ông ấy.
"Trước khi phụ thân ta chết, ông ấy đã dặn dò ta nhất định phải mở lò rèn một lần nữa, thế nhưng ta không có bản lĩnh, đã nhiều năm nay cũng chưa thực hiện được nguyện vọng của phụ thân. Trọng Thành, đệ là đại ân nhân của ta." Thẩm Hà nói xong, nước mắt trong hốc mắt đã không nhịn được mà lập tức rơi xuống.
"Hà bá bá, nếu người thật sự muốn cảm ơn phụ thân thì sau này phải mở được lò rèn, làm ăn phát đạt để thẩm và mọi người trong nhà có được cuộc sống tốt đẹp hơn, như vậy không những phụ thân cháu mà Thẩm gia ở dưới suối vàng có biết được cũng có thể mỉm cười." Thẩm Bích Thấm bước lên, nàng mỉm cười khuyên ông ấy.
Đã ra quyết định nên mọi người cũng không chần chờ gì nữa, sang ngày hôm sau đã lên trấn và hỏi thăm tình hình mở lò rèn.
Cũng không biết có phải do phụ thân của Thẩm Hà linh thiêng phù hộ không mà rất trùng hợp một cửa hàng gần cửa hàng của nhà Thẩm Điền lại đang bán lại, hơn nữa nơi đó còn là một lò rèn.
Thợ rèn ở nơi này là người bên ngoài, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên vội vã muốn quay về nhà mình ngay lập tức, vì vậy họ cũng muốn bán lại tất cả đồ dùng trong cửa hàng, giá cả lại rất thấp, trước đó đã có người hỏi mua nhưng họ lại không chịu mua những dụng cụ trong cửa hàng, vừa khéo ngay lúc này lại đụng phải Thẩm Hà. Không thể không nói đến may mắn.
Bởi vì cửa hàng này không lớn lắm, chỉ tốn hai mươi lăm lượng bạc đã có thể mua được tất cả từ trong ra ngoài của cửa hàng.
Nhìn thấy tổ nghiệp đã mở lại từ tay mình, hai huynh đệ Thẩm Điền và Thẩm Hà xúc động rơi nước mắt, họ nhìn Thẩm Thủ Nghĩa bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Đại Lực. Tổ tiên chúng ta luôn dùng cái tên này nên ta cũng đặt tên này cho lò rèn của mình." Thẩm Hà không chút nghĩ ngợi đã mở miệng nói.
"Lò rèn Đại Lực. Rất hay! Vậy được rồi, chúng ta quyết định bảng hiệu này. Còn về chuyện bao giờ khai trương thì người một nhà của Hà bá bá từ từ thảo luận một phen".
Thẩm Bích Thẩm gật đầu nói.
"Ừm. Trọng Thành, ta không biết nói chuyện nhưng sau này đệ chính là huynh đệ tốt của ta! Cho dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần đệ nói một tiếng, ta tuyệt đối không nói hai lời."
Thẩm Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thủ Nghĩa, trong mắt tràn đầy quyết tâm và cảm xúc kích động khó mà kìm nén được.