Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-08-17 18:01:20
Lượt xem: 166
"Ta... Khụ! Năm, năm lực." Thẩm Kỳ Viễn trả lời, sau đó gương mặt hắn bỗng đỏ rần, cung của hắn thấp nhất, còn chưa được xếp hạng.
"Vậy Mộ Dung ca ca, ta phải dùng cung mấy lực." Thẩm Bích Thẩm mở to đôi mắt tròn xoe của mình, tràn đầy mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Húc.
"Hai lực. Khụ... Hai lực rưỡi." Mộ Dung Húc phải họ khan một tiếng, xoay người qua.
Thẩm Bích Thẩm: "..."
Ha ha, hai lực rưỡi.
Sáu lực đã là cung dưới lực, vậy hai lực rưỡi này của nàng chính là hạng bét trong số các hạng bét, xin hỏi thêm một nửa lực vào làm cái gì?
Giọng nói lại miễn cưỡng như vậy, vừa nghe đã biết nửa lực này là hắn đã cố ý thêm vào, dạng an ủi thế này chỉ càng khiến người ta cảm thấy tổn thương nhiều hơn.
"Khụ. Ngũ muội, bắt đầu học đều là như vậy, huống hồ muội là nữ tử, sức khỏe lại không tốt, hai lực rưỡi cũng rất ghê gớm rồi."
Bên kia Thẩm Trí Viễn vội vàng mở miệng an ủi, hắn vô cùng tốt bụng kiếm cớ cho Thẩm Bích Thẩm.
"Ha, vậy ngay từ đầu tử ca dùng cung mấy lực?"
"Bốn bốn lực."
"Ha ha."
Thẩm Bích Thẩm ngoài cười trong không cười.
Thẩm Trí Viễn không phản bác được.
Thẩm Bích Thấm quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mộ Dung Húc, sau đó lập tức xách giỏ trúc lên, lặng lẽ đi hái quả ót.
Hai lực rưỡi. Hai lực rưỡi.
Nhìn cánh tay gầy yếu của mình, cho dù Thẩm Bích Thẩm cảm thấy không cam lòng thì sau cùng nàng cũng chỉ biết thở dài một tiếng. Ai bảo hiện tại nàng thật sự quá yếu ớt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-308.html.]
Thẩm Bích Thẩm đang ngây người, đột nhiên một bàn tay lớn, các ngón tay thon dài đã duỗi đến trước mặt nàng, sau đó một quả ớt đỏ tươi trượt xuống khỏi lòng bàn tay trắng như ngọc, rơi vào trong giỏ của nàng.
"Cần bao nhiêu?"
Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai, chẳng biết thế nào mà Thẩm Bích Thấm lại cảm thấy giọng nói này dường như đã trong trẻo hơn trong quá khứ.
"Ừm, đầy giỏ này là được"
Hơi nhíu mày, Thẩm Bích Thẩm nhấc cái giỏ trong tay mình, trên mặt nở nụ cười nói.
Thấy đại thúc ân cần hỗ trợ hái ớt, trong nháy mắt tâm trạng buồn bực của Thẩm Bích Thẩm trở nên khá hơn không ít. Suy nghĩ lại thì chính nàng đã chủ động nhờ người ta dạy b.ắ.n cung, bây giờ còn gắt gỏng, nàng thế này không phải được lợi còn khoe mẽ
sao?
Nghĩ đến đây, gương mặt của Thẩm Bích Thẩm không khỏi đỏ lên, nàng xấu hổ.
Chờ cho hải đầy giỏ ớt, Thẩm Bích Thẩm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nàng cố ý dặn dò Mộ Dung Húc phải làm cung tiễn của nàng cho đẹp hơn, lúc này mới xách cái giỏ, chào tạm biệt rồi xuống núi.
"Tam ca, sao đệ lại cảm thấy ngũ muội càng ngày càng có cảm giác của một muội muội đúng nghĩa" Thẩm Kỳ Viễn nhìn bóng lưng đã đi xa của Thẩm Bích Thấm, sau đó lại nhíu mày, nói: "Chỉ là hình như muội ấy chỉ thay đổi trước mặt Mộ Dung đại ca."
"Ừm. Huynh cũng thấy vậy."
Thẩm Trí Viễn sờ cằm, bày ra vẻ mặt sâu kín nói: "Bình thường rõ ràng ngũ muội muội đều rất ngoan ngoãn, nghe lời nhưng mỗi lần gặp Mộ Dung đại ca thì dường như trở nên ngang ngược hơn."
Mộ Dung Húc có thính lực rất tốt, cộng thêm hai người họ chưa từng cố gắng hạ thấp giọng nên tất cả những lời nói của họ đều rơi vào tai hắn.
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý. Mộ Dung Húc chỉ cảm thấy trên mặt mình có một luồng khí nóng, khiến hắn không khỏi ho khan một tiếng, hắn trầm giọng nói: "Làm gì mà ngây người? Tiếp tục luyện cung."
Về đến nhà, tâm trạng của Thẩm Bích Thẩm tốt hơn nhiều, nàng bắt đầu bắt tay vào rửa ớt. Mấy người Thẩm Lâm thị nhìn thấy đều ra tay giúp. Sau khi ớt được rửa sạch sẽ mới băm chúng ra, cho chúng vào bình gốm, thêm muối vào, bịt kín lại để đó.
Trong nháy mắt đã đến hai ngày sau, sau khi Thẩm Bích Thẩm ngủ trưa thức dậy.
Nàng ra khỏi phòng, đập vào mắt trước tiên chính là sân chứa đầy những mẹt chứa đậu tằm lên men, ngẩng đầu lên vẫn là những cái mẹt để đầy trong phòng như thế. Những ngày qua chỉ cần là nơi nào trong nhà có thể đón được ánh nắng thì đều bị những mẹt đậu thế này chiếm chỗ. "Cô nương, người đã tỉnh.
Thấy Thẩm Bích Thẩm đi ra, Phong Ngâm và Hoa Tụng đang phơi quần áo lập tức vui vẻ chạy đến chào Thẩm Bích Thẩm. Đồng thời trong lòng họ cũng âm thầm cảm thán, móc treo y phục tiểu thư phát minh ra thật sự rất có tác dụng, trước đây người ta vẫn thường dùng dây phơi, chỉ phơi trước mấy bộ, y phục cũng rất dễ bị gió thổi bay hoặc biến thành hình dáng khác.