Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-08-17 18:18:34
Lượt xem: 109
Hôm nay là ngày mồng tám tháng chín, ngày mai là ngày mồng chín tháng chín, hay còn gọi là ngày 'Trùng Dương’.
Ở Nam Minh, vào Tết Trùng Dương thì mọi người đều đeo thù du bên người, mong muốn cầu an đuổi tà, mới vừa rồi ba tỷ muội của Thẩm Bích Thẩm chính là vì Tết Trùng Dương ngày mai mà làm chuẩn bị, cùng nhau đi hái thù du.
"Là lá gan của chim chóc quá nhỏ, sao có thể trách muội, hơn nữa, muội cũng không lười biếng, không phải hái được nhiều thù du trở về rồi hay sao." Thẩm Bích Thẩm buông trường cung, ngồi xuống ghế rồi bĩu môi nói một cách bất mãn.
"Muội đó, nha đầu này, được, không trách muội, được chưa."
Thấy dáng vẻ kiều tiểu của Thẩm Bích Thẩm, Thẩm Lâm thị nhịn không được mà bật cười, ôn nhu sờ đỉnh đầu của Thẩm Bích Thẩm, lúc này mới đem quả thù du hái được cho vào túi.
Thù du là một loại quả hình trái trứng, khi chín có màu đỏ, vị chua, có thể dùng làm thuốc.
"Được." Sau khi nhét đủ số lượng thù du, Thẩm Lâm thị buộc chặt miệng túi rồi đưa cho Thẩm Bích Thấm,"Cầm đi, đây là phần của con."
"Thật xinh đẹp, tay nghề của nương tốt quá."
Sau khi Thẩm Bích Thấm tiếp nhận túi thù du thì không khỏi ngắm nghía một lúc, yêu thích không muốn buông tay, nhưng nghĩ đến công thêu túi của bản thân thì trên mặt nàng không khỏi xuất hiện đầy vạch kẻ đen.
Chả trách việc nương ghét bỏ nàng, mà chính bản thân nàng cũng đều ghét bỏ bản thân mình.
"Nương, người nghĩ xong việc ngày mai nhà chúng ta đi chơi ở đâu chưa?" Thẩm Bích Tuyết vừa đeo túi thù du lên người vừa hỏi.
Ở Nam Minh, Tết Trùng Dương không những đeo thù du ở trên người, mà còn có thói quen đi dạo chơi trên núi, đồng thời còn uống rượu hoa cúc, lấy cầu trường thọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-319.html.]
Từ trước đến nay, du lịch luôn là hoạt động của người giàu có, trước kia một nhà Thẩm Thủ Nghĩa tuyệt đối không dám có hy vọng xa vời, nhưng nay đã khác xưa, một nhà Thẩm Bích Thẩm quyết định sẽ đi du lịch vào Tết Trùng Dương năm nay, phải hưởng một chút không khí lễ hội của Tết Trùng Dương mới được.
"Hôm qua nương đã thương lượng với phụ thân con một đêm, chúng ta đều chưa từng đi xa nhà nên cũng chưa thương lượng xong được chuyện này." Thẩm Lâm thị lắc đầu nói.
"Vâng, hay là thế này vậy! Để con đi hỏi ông Phùng, ông ấy là người có kiến thức rộng, nói không chừng còn có thể cho chúng ta một số ý kiến." Thẩm Bích Thấm suy nghĩ một lúc mới nói.
"Ừm, có thể làm như vậy."
Thẩm Lâm thị gật đầu đồng ý. Nói rồi bà ấy đưa bốn cái túi thù du đã buộc xong cho Thẩm Bích Thấm: "Cái này cho hai vị ca ca của con, còn lại hai cái cho ông Phùng và Mộ Dung công tử, trong nhà họ không có nữ tử, chỉ sợ không biết làm những cái này."
"Vâng, cảm ơn nương" Thẩm Bích Thẩm phấn khởi nhận lấy đồ, nàng vác trường cung lên lưng rồi chạy ra khỏi nhà.
"Đứa nhỏ này, sao lại không có dáng vẻ của một cô nương nên có thể này!"
Thấy Thẩm Bích Thấm chạy như bay, nhoáng một cái đã không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu nữa, Thẩm Lâm thị không khỏi than thở một trận.
Rõ ràng đã được dạy dỗ rất tốt nhưng sao càng học lại càng hoang dã thế này.
"Nương, người muốn ngũ muội muội phải bước đi nhẹ nhàng, duyên dáng như các tiểu thư khuê các nếu thật sự có ngày đó con chỉ sợ trời sẽ đổ mưa màu đỏ mất." Thẩm Bích Tuyết cười lên trêu ghẹo, nói. "Nương, ngũ muội muội thế này chính là hồn nhiên, ngây thơ, con lại rất thích tính cách này của muội ấy" Thẩm Bích Ngọc nhìn theo bóng lưng Thẩm Bích Thấm, nàng ấy cũng nở nụ cười cưng chiều.
Thẩm Bích Ngọc thích nhất chính là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của ngũ muội muội này, khi nàng cười nói tự nhiên, băng tuyết cũng có thể tan ra, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
"Các con nuông chiều nó quá rồi, nương lại rầu rĩ sắp c.h.ế.t đây." Thẩm Lâm thị cau mày, gương mặt cũng lộ vẻ cảm chịu, không biết làm thế nào.