Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:43:59
Lượt xem: 110
"Sao Thẩm Nhi còn chưa trở về?"
Mọi người ở trong phòng đã chuẩn bị rượu hoa cúc xong xuôi, dụ định uống hết sẽ
bắt đầu xuống núi, thế nhưng đợi mại mà không thấy Thẩm Bích Thẩm trở về.
"Để cháu đi xem thử." Mộ Dung Húc cau mày, hắn vừa dứt lời cũng nhấc trường kiếm và đi ra ngoài.
"Việc này…”
"Để Húc Nhi đi cho tiện, không sao."
Thẩm Thủ Nghĩa muốn từ chối để hắn đi tìm nhưng không ngờ lại bị Phùng lão cắt ngang: "Chúng ta uống rượu trước, rượu hoa cúc này đã được ta ủ hơn một tháng, mọi người phải nếm thử mới được."
"Đại sư, tiểu cô nương vừa rồi ngài gọi ở lại đâu rồi?" Đến thiền phòng của Dung Phác Thực thiền sư, Mộ Dung Húc cung kính hỏi.
"Tiểu thí chủ đó đã rời đi rồi." Dung Phác Thực thiền sư khẽ cười nói.
"Đi rồi? Vậy người đâu?"
Nghe Dung Phác Thực thiền sư nói, lông mày của Mộ Dung Húc càng nhíu chặt hơn. Hắn hành lễ với Dung Phác Thực thiền sư và muốn rời đi.
"Mộ Dung thí chủ còn nhớ bần tăng từng nói với người không?" Khi Mộ Dung Húc quay người, Dung Phác Thực thiền sư mở miệng hỏi rất thản nhiên.
"Đại sư từng bảo ta nên giữ vững bản tâm." Mộ Dung Húc xoay người lại một lần nữa, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Dung Phác Thực thiền sư nói.
"Thí chủ nhớ kỹ là tốt rồi."
Dung Phác Thực thiền sư mỉm cười, gật đầu nói: "Nếu muốn tìm người, chỉ cần đi đến chỗ cao hướng Bắc là được. "Chỗ cao hướng Bắc..."
Mộ Dung Húc lẩm bẩm một câu, sau đó trong mắt chợt lóe sáng như hiểu rõ, hắn nói một tiếng tạ ơn rồi đi về phía tảng đá gà mẹ kia.
Mộ Dung Húc đi quanh tìm một vòng nhưng không được kết quả gì. Đuôi lông mày hơi nhếch lên, hắn lập tức đi ra phía sau tảng đá gà mẹ, quả nhiên vừa đi được không bao lâu đã nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm.
Thẩm Bích Thẩm quay lưng về phía hắn, khác biệt với trước đây chính là trước đây quanh người nàng luôn tỏa ra vẻ hoạt bát, đầy sức sống nhưng lúc này nàng trông vô cùng cô đơn và yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-328.html.]
"Sao huynh lại đến đây."
Mộ Dung Húc đi về phía Thẩm Bích Thẩm, chờ đến bệ nhỏ kia, hắn mới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bích Thấm, sau đó mới mở miệng hỏi: "Mọi người uống rượu hoa cúc, chỉ còn thiếu muội."
"Mộ Dung ca ca."
Mộ Dung Húc chờ đợi một lát, cho đến khi Thẩm Bích Thấm quay đầu lại nhìn, hắn mới thấy vành mắt nàng đỏ hoe, nước mắt giàn giụa.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đã quen với Thẩm Bích Thẩm luôn hoạt bát, tinh ranh đột nhiên lại rơi lệ thế này khiến Mộ Dung Húc luống cuống, không biết làm thế nào.
"Mộ Dung ca ca. Hu hu..."
Nhìn Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thẩm còn chưa nói được hai câu đã lập tức khóc lên, nhào vào trong n.g.ự.c hắn, trong miệng cũng không ngừng thì thào nói: "Ta không muốn trở về, thật sự không muốn trở về..."
Hương thơm thanh khiết ùa đến, cảm giác mềm mại khiến cả người Mộ Dung Húc run lên, trong nháy mắt cơ thể hắn đã cứng đờ.
"Hu hu, ta không muốn trở về.."
Thẩm Bích Thẩm vẫn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ và cảm xúc của mình, với nàng mà nói Nam Minh mới được nàng nhận là nhà, ở đây nàng có phụ thân, có nương, có đại tỷ, nhị tỷ, có tam ca, tứ ca, tất cả những điều ấm áp của nàng đều ở tại Nam Minh này, cho dù thế nào nàng cũng không muốn trở về.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, nếu đã để cho nàng đến được đây, vì sao còn bắt nàng quay về.
Nghe Thẩm Bích Thấm lập lại, Mộ Dung Húc mới lấy lại tinh thần, đưa tay đặt lên vai Thẩm Bích Thẩm, nhẹ giọng nói: "Không trở về, vậy đi dạo thêm ở những nơi khác nữa, thế nào?"
Mộ Dung Húc cũng không biết suy nghĩ trong đầu Thẩm Bích Thẩm, hắn còn cho rằng nàng không nỡ rời khỏi Thạch Sư Nham này, tuy trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, chẳng qua không muốn về nhà mà thôi, làm sao có thể khóc lóc đau lòng như vậy. "Đi đến nơi khác..." Thẩm Bích Thẩm ngẩng đầu, đôi mắt nàng đầy nước mắt, cũng vô cùng mờ mịt.
Ngoại trừ Nam Minh, còn có nơi nào có thể đến sao?
"Ừm, nếu muội đã không muốn về thì không cần quay về."
Thấy Thẩm Bích Thẩm đã ngừng thút thít, giọng nói của Mộ Dung Húc dường như càng dịu dàng hơn, hắn chỉ sợ khiến Thẩm Bích Thẩm kích động lại khóc lên.
"Không về, thật sự có thể không về sao?" Hai mắt Thẩm Bích Thẩm như không có hồn, nàng vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
"Đó là đương nhiên! Ở đây cách Thẩm Hai thôn gần như vậy, chỉ cần muội muốn, đương nhiên vẫn có thể ở lại một thời gian nữa, cho dù trở về cũng có thể quay lại bất kỳ lúc nào." Mộ Dung Húc khẽ gật đầu, hắn nói rất cẩn thận.