Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-08-27 22:10:32
Lượt xem: 79
"Cảm ơn nhị lão!" Đây chính là phong tục tập quán nên Thẩm Thủ Nghĩa cũng không từ chối, ông ấy vội vàng đứng dậy nói cảm ơn.
Đây chính là giao thừa đầu tiên từ sau khi họ tách nhà ra riêng, bởi vì đã cắt đứt quan hệ với nhà chính nên trong nhà không có trưởng bối có thể hoàn thành khâu này, chính vì vậy mà hai vị lão nhân đều cực kỳ quan tâm và muốn chu toàn cho mọi người, bây giờ đã có tiền để bàn thế này nên bữa cơm đoàn viên mới được xem là viên mãn.
"Vừa rồi chỉ là tiền để bàn mà bây giờ mới là tiền lì xì cho mấy đứa bé." Phùng lão và Thẩm Triệu thị vừa nói vừa rút bao lì xì ra đưa cho các tiểu bối ngồi ở đây.
Theo lý mà nói Thẩm Bích Ngọc đã bước vào tuổi cập kê thì không thể nhận tiền lì xì nhưng hai vị lão nhân vẫn lì xì cho nàng ấy như các đệ, muội của mình, chuyện này khiến vành mắt Thẩm Bích Ngọc thoáng cái đã đỏ ửng.
Phùng lão và Thẩm Triệu thị phát bao lì xì xong là đến Thẩm Lâm thị, rất đương nhiên Thẩm Bích Ngọc vẫn được cho.
"Cảm ơn nương!"
Nhận được bao lì xì, hốc mắt Thẩm Bích Ngọc đỏ lên, nàng ấy nghẹn ngào nói lời cảm ơn với Thẩm Lâm thị.
"Hài tử ngốc, dù con đã cập kê nhưng trong mắt nương con vẫn mãi là đứa nhỏ, cũng đừng khách sáo với nương làm gì!"
Bà ấy đau lòng ôm Thẩm Bích Ngọc vào n.g.ự.c mình, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng ấy, dịu dàng nói: "Được rồi, sắp bước sang năm mới rồi cũng không thể khóc nhè!"
"Ừm, ừm."
Nghe lời Thẩm Lâm thị, Thẩm Bích Ngọc mới cố nén cảm xúc, khẽ gật đầu.
"Nào, Phong Ngâm, Hoa Tụng, tuy hai người là nha hoàn của Thẩm gia nhưng trong mắt ta, các ngươi cũng giống như hài tử của ta nên các ngươi cũng phải nhận tiền lì xì này." Thẩm Lâm thị vừa nói vừa phát hai bao lì xì cho hai tỷ muội họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-380.html.]
"Tạ ơn phu nhân! Tạ ơn lão gia!"
Nghe được các nàng cũng có tiền lì xì thì cả hai giật mình, sau đó vành mắt đã đỏ lên, hai tỷ muội vội vàng đứng lên nhận lấy bao lì xì, trong lòng vô cùng cảm động và tràn đầy ấm áp.
"Được rồi, được rồi, nhanh chóng ngồi xuống đi!"
Thẩm Lâm thị nhẹ nhàng nói với hai người họ. Khi tất cả mọi người tưởng rằng Thẩm Lâm thị đã kết thúc quá trình phát bao lì xì thì không ngờ bà ấy lại lấy ra thêm hai bao lì xì đưa đến trước mặt Mộ Dung Húc.
"Cái này..." Nhìn thấy bao lì xì trước mặt mình, hai mắt Mộ Dung Húc mở to ra, trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.
"Mộ Dung tiểu ca, dù bề ngoài nhìn cậu giống như từng trải nhưng dựa theo bối phận tính ra thì cậu cũng cùng thế hệ với mấy đứa tam lang, cho nên cậu mau cất bao lì xì này đi!" Thẩm Lâm thị dịu dàng cười nói.
Không ngờ Mộ Dung Húc vẫn không có phản ứng nào, gương mặt không có gì thay đổi vẫn nhìn lấy hai bao lì xì nhưng cũng không đưa tay ra nhận lấy.
"Mộ Dung đại ca, huynh mau cất vào đi! Đây chính là tấm lòng của nương ta."
Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn ngồi bên cạnh nhìn Mộ Dung Húc bằng ánh mắt chờ mong, mở miệng nói.
"Đúng vậy, Mộ Dung ca ca, huynh mau nhận lấy đi!" Thẩm Bích Thấm đang ngồi cạnh Mộ Dung Húc cũng khể đụng tay vào cánh tay hắn nhắc nhở.
Bị Thẩm Bích Thấm đụng phải, Mộ Dung Húc mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn ánh mắt chứa đầy ý cười, con ngươi trong suốt của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp, thế nhưng cổ họng giống như có thứ gì đó bị nghẹn lại, vành mắt hơi nóng lên.
"Nhận, nhận lấy..."