Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 399
Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:17:20
Lượt xem: 84
Thẩm Bích Tuyết kéo tay Thẩm Bích Ngọc, trên mặt tràn đầy niềm vui, nói lời chúc phúc: "Đại Võ thúc là người tốt, đại tỷ gả cho thúc ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.
"Cảm ơn muội, nhị muội."
Nghe Thẩm Bích Tuyết nói, trên gương mặt đỏ ửng của Thẩm Bích Ngọc cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng ấy tin tưởng mình gả cho Thẩm Đại Võ chắc chắn sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. "Nhưng đại tỷ, tỷ để ý Đại Võ thúc từ khi nào?" Thẩm Bích Thấm ôm đầu gối mình bằng hai tay, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Bích Ngọc hỏi.
"Lần tỷ bị bà đuổi ra khỏi cửa."
Nghe hỏi đến vấn đề này, tuy Thẩm Bích Ngọc vẫn cảm thấy ngượng ngùng nhưng cảm giác các tỷ muội nói chuyện thân thiết với nhau thế này khiến nàng cảm thấy rất ấm
áp nên cũng không giấu diếm. "Ha, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân!" Thẩm Bích Thẩm kéo dài giọng mình, trên mặt là vẻ chọc nghẹo.
"Ngũ muội!"
Bị Thẩm Bích Thấm trêu chọc, Thẩm Bích Ngọc xấu hổ chôn đầu vào gối, chẳng qua giọng nói buồn bã vẫn truyền ra từ chăn mền: "Các muội không hiểu đâu, khi đó trời mưa, trời còn có sấm sét, tỷ bị ngăn ngoài cửa, bên ngoài tối đen như mực, tỷ thật sự rất sợ hãi. Lúc đó Đại Võ thúc giống như thần từ trên trời xuống bên cạnh tỷ, từ ngày đó trở đi, tỷ cảm thấy Đại Võ thúc chính là người uy vũ, anh tuấn nhất thế gian này.
"Đại tỷ, thật sự rất hâm mộ tỷ có người mình thích." Thẩm Bích Tuyết hâm mộ nói.
"Nhị muội, qua mấy tháng nữa muội cũng bước vào tuổi cập kê rồi, đến lúc đó nương chắc chắn sẽ tìm một cửa hôn sự tốt cho muội." Thẩm Bích Ngọc kéo tay Thẩm Bích Tuyết, khẽ cười nói.
"Um."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-399.html.]
Mỗi khi nói đến chuyện thế này sẽ luôn như vậy, nói người khác thì rất hùng hồn nhưng đến nhắc đến mình sẽ luôn ngượng ngùng như vậy. Vì vậy nghe nhắc đến mình, gương mặt của Thẩm Bích Tuyết đỏ bừng lên, nàng vô cùng thẹn thùng cúi đầu xuống, khẽ lên tiếng.
Nàng yêu cầu không cao, chỉ cần có một anh hùng thuộc về mình giống như đại tỷ.
Trước đây nàng đã từng nghĩ cuộc đời mình chỉ có thể gả cho một ông già, sống cô độc đến suốt quãng đời còn lại, hiện tại được tự do thế này cũng nhờ có ngũ muội giúp nàng, nàng có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bây giờ, nàng cũng không dám yêu cầu thêm gì nữa.
"Nhắc đến thì, nhị tỷ, tỷ vừa ý kiểu nam tử thế nào?" Lúc này Thẩm Bích Thẩm giống như một tên trộm, nàng nhìn Thẩm Bích Tuyết hỏi.
"À, chuyện này làm sao có thể tùy tiện nói?" Bị hỏi như vậy, Thẩm Bích Tuyết trở nên bối rối. Ngũ muội muội thật là, sao lời nào cũng dám hỏi như vậy?
"Nhị tỷ, có gì mà ngại? Chỉ nói về kiểu người tỷ vừa ý mà thôi, cũng đâu phải bảo tỷ tìm ty phu cho muội ngay lập tức, có gì mà xấu hổ?" Thẩm Bích Thấm nói rất nhẹ nhàng.
"Đúng vậy, nhị muội, ở đây cũng chỉ có ba tỷ muội chúng ta, muội nói xem muội vừa ý kiểu người thế nào, chúng ta cũng có thể chú ý giúp muội" Thẩm Bích Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Bích Tuyết, nói.
"Chuyện này, chuyện này..."
Gương mặt tươi cười của Thẩm Bích Tuyết lập tức chuyển thành màu đỏ như một quả táo, rất lâu sau đó nàng mới nhỏ giọng nói: "Muội tích nam nữ giống như phụ thân, không cần quá xuất sắc nhưng nhất định phải là một người biết gánh trách nhiệm, sau đó có thể giống như phụ thân và nương của chúng ta, từ trước đến nay cũng chưa từng cãi nhau, vợ chồng tôn trọng nhau, ân ái, dìu dắt nhau đến già.
"Ừm, đúng vậy! Đáng tiếc nam tử như phụ thân lại hiếm có như lá mùa thu." Hai người Thẩm Bích Thấm và Thẩm Bích Ngọc đều gật đầu.
Thật ra quan sát Thẩm Thủ Nghĩa trong khoảng thời gian này, Thẩm Bích Thấm cảm thấy nếu không có người mẹ cực phẩm như Thẩm lão thái thì thành tựu Thẩm Thủ Nghĩa có thể đạt được tuyệt đối không phải bình thường.
Đôi khi nhìn Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thẩm có cảm giác ông ấy không phải nông phu mà chính là một quý tộc nào đó, bởi vì xét về tướng mạo hay khí chất thì Thẩm Thủ Nghĩa đều cực kỳ xuất sắc.