Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:38:12
Lượt xem: 36
Đương nhiên Thẩm Thủ Nghĩa không có suy nghĩ g.i.ế.c người nhưng chủ bộ(*) của tri huyện là người của Lâm Xuân, nếu hai người họ đã cấu kết với nhau làm chuyện xấu muốn hãm hại Thẩm Thủ Nghĩa thì Thẩm Thủ Nghĩa sẽ không có cơ hội chối cãi.
(*) Tên một chức quan, phụ trách văn thư, sổ sách và con dấu.
"Đúng vậy sai nha, tướng công của ta thật sự không làm gì cả, chúng ta bị oan".
Thẩm Lâm thị không ngốc, được Thẩm Bích Thẩm nhắc nhở, bà ấy cũng biết vừa rồi mình suýt nữa đã làm hư chuyện nên vội vàng đổi giọng.
"Có oan uổng hay không thì phải điều tra mới biết được. Người đâu? Dẫn hắn đi!"
Bộ đầu này lạnh lùng nhìn Thẩm Lâm thị, sau đó mới vung tay lên, mấy bộ khoái đứng phía sau ông ta lập tức bước đến khống chế Thẩm Thủ Nghĩa, còn mang theo cả xiềng xích.
"Không được! Các người không có bằng chứng, các người không thể đưa tướng công của ta đi! Hu hu, tướng công..." Thấy Thẩm Thủ Nghĩa bị quan sai đưa đi, Thẩm Lâm thị gào lên khóc lóc, giữ chặt cánh tay Thẩm Thủ Nghĩa không thả.
"Nếu ngươi còn dám cản trở người thi hành công vụ, cẩn thận kẻo ta bắt cả ngươi!"
Bộ đầu bước lên đẩy Thẩm Lâm thị ra, để người khác áp giải Thẩm Thủ Nghĩa đi.
"Nương tử, nàng chớ lo lắng, ta tin nhất định tri huyện đại nhân sẽ trả trong sạch cho ta, nàng yên tâm chờ ta được thả ra." Thấy Thẩm Lâm thị khóc, Thẩm Thủ Nghĩa chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Tướng công, hu hu, tướng công." Thẩm Lâm thị lắc đầu không ngừng, bà ấy muốn tiếp tục đuổi theo nhưng đã bị Lâm Bác Văn cản lại.
"Hàm Nhi, bộ đầu bắt người theo lệnh, chúng ta phản đối cũng vô dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-420.html.]
Lâm Bác Văn đè nén lửa giận trong lòng mình, ông ấy nhẹ giọng an ủi Thẩm Lâm thị: "Việc cấp bách bây giờ là phải suy nghĩ làm thế nào để giúp Thủ Nghĩa thoát tội danh, trước tiên con nên bình tĩnh!"
"Đều do con, nếu không phải vì con, tướng công sẽ không phải ra tay đánh Lâm Xuân kia, hắn sẽ không bị người ta bắt đi, đều là lỗi của con, đều do con hại hắn, muốn bắt phải bắt con mới đúng" Cuối cùng Thẩm Lâm thị cũng không nhịn được nữa, bà ấy ghé đầu vào n.g.ự.c Lâm Bác Văn khóc lớn lên.
"Lão sư, xem ra bây giờ chúng ta phải đi tìm Lâm Xuân nói chuyện rồi." Lâm Chấn cau mày, bước lên nói với Lâm Bác Văn.
"Không sai, nếu Lâm Xuân chịu dừng tay thì còn dễ nói, nếu hắn ta không chịu buông tay, chỉ sợ chuyện phiền phức này càng khó khăn thêm."
Lâm Bác Văn cũng gật đầu, tuy ngoài miệng ông ấy nói thế nhưng trong lòng thì không ôm bất kỳ hy vọng nào, với tính tình của Lâm Xuân mà nói, chỉ sợ hắn ta sẽ không dễ dàng gì từ bỏ ý định.
"Con đi tìm hắn, người hắn nhắm vào chính là con, chỉ cần con đi cầu xin, hắn sẽ chịu buông tha cho tướng công của con." Nghe Lâm Bác Văn nói Thẩm Lâm thị còn chưa lau nước mắt đã muốn chạy đến Lâm phủ.
"Nương, khi người đến đó nếu Lâm Xuân kia đưa ra điều kiện người phải làm thiếp cho hắn ta thì người có đồng ý không?" Thẩm Bích Thấm bước lên ngăn Thẩm Lâm thị lại.
"Ta, ta đều đã lập gia đình rồi, hắn ta, hắn ta..."
Nghe được Thẩm Bích Thẩm nói lời này, Thẩm Lâm thị ngây ngẩn cả người. Bà ấy biết Lâm Xuân kia vẫn giữ suy nghĩ muốn làm loạn với mình nhưng bây giờ bà ấy cũng đã lập gia đình, có cả hài tử, sao hắn ta vẫn còn giữ nguyên loại suy nghĩ đó với mình?
Trong suy nghĩ của Thẩm Lâm thị, Lâm Xuân tìm bà ấy chẳng qua chỉ vì muốn trả thù chuyện năm đó mà chưa bao giờ suy nghĩ ở phương diện Thẩm Bích Thẩm vừa nhắc đến.
"Nương, nếu thật sự vì trả thù, hắn ta đã trả thù đủ rồi, vì sao vẫn một mực bám lấy người không buông?"
Thẩm Lâm thị không hiểu nhưng Thẩm Bích Thấm lại rất rõ ràng, có lẽ ngay từ đầu Lâm Xuân kia chỉ cảm thấy hứng thú với Thẩm Lâm thị, nhưng từ khi hắn ta mong muốn và không đạt được nên việc chiếm được Thẩm Lâm thị đã trở thành chấp niệm trong đầu hắn ta.