Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:02:54
Lượt xem: 86
"Khụ, Thẩm tiểu thư, thật ra không thể trách chủ cũ được."
Thái Bát Lang xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vội vàng lôi kéo Thẩm Bích Thấm sang một bên nói nhỏ: "Ba nhà bọn họ thật ra là anh em ruột, mấy năm trước chạy nạn tới đây,
khi đó nạn đói không biết đã c.h.ế.t biết bao nhiêu người, người này chịu thu nhận bọn họ, cho bọn họ miếng ăn đã là may mắn lớn của bọn họ rồi."
Nghe xong lời này, trong nhất thời Thẩm Bích Thấm không biết nên nói cái gì, có lẽ chủ nhà mà nàng coi là thương nhân lòng dạ hiểm độc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại là đại ân nhân là Bồ Tát sống trong mắt ba người này.
"Các ngươi là anh em sao?" Thẩm Bích Thấm im lặng gần nửa buổi mới nhìn mấy người hỏi.
"Đúng vậy, tiểu nhân là Lưu Đại Tuệ, đây là tam đệ Lưu Tam Tuệ, đây là thất đệ Lưu Thất Tuệ." Lưu Đại Tuệ lớn tuổi nhất lại trả lời một lần nữa.
"Vốn dĩ bọn họ có bảy anh em, kết quả cả nhà c.h.ế.t hết, chỉ còn có ba người bọn họ, lúc ấy nếu không phải nhờ chủ nhà dẫn bọn họ trở về, thì bọn họ làm sao mà có được cơ hội cưới vợ sinh con." Thái Bát Lang lại nói nhỏ bên tại Thẩm Bích Thấm một lần nữa.
"Lần này ta mua lại trang viên cũng không phải dùng để trồng lúa, mà trồng thứ khác, nếu các ngươi không biết thì ta có thể dạy, chỉ là ta muốn hỏi một chút, các ngươi có đồng ý ở lại hay không." Sau khi Thẩm Bích Thấm nghe xong, ánh mắt trở nên phức tạp mím môi hỏi.
"Đồng ý, bọn yêm đồng ý, chỉ cần không đuổi bọn yêm đi, cho bọn yêm được miếng cơm ăn, thì làm cái gì bọn yêm cũng đồng ý.
Đã từng tiếp xúc với khoảng cách gần nhất của tử vong, bởi vậy nên bây giờ trong mắt mấy người này không có gì đáng sợ hơn tử vong cả, chỉ cần có thể sống sót, thì làm gì bọn họ cũng đều có thể nhận. "Nếu đã như thế, tốt, mỗi năm, ta đây sẽ cho các ngươi mỗi người tám lượng bạc, nếu vẫn đồng ý thì ở lại, còn về phương diện thức ăn thì các ngươi vẫn tự mình giải quyết."
"Mỗi người... Tám lượng sao?"
Những tá điền đó vừa nghe thì đôi mắt liền trừng lớn, khuôn mặt không tin tưởng mà hỏi lại một lần: "Tiểu thư, là mỗi người, không phải mỗi hộ sao?
"Tất nhiên là mỗi người." Vẻ mặt Thẩm Bích Thẩm kiến định gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-467.html.]
Tuy rằng nàng không phải người tốt gì quá, nhưng cũng tuyệt đối không làm những việc lòng dạ hiểm độc, huống hồ những người này sức khỏe tốt một chút, cũng có thể làm việc tốt hơn.
"Tạ tiểu thư, bọn yêm nhất định sẽ làm việc thật tốt, tạ đại ân của tiểu thư!"
Nghe Thẩm Bích Thẩm nói xong, tất cả những tá điền đó đều mang vẻ mặt vui mừng khôn xiết quỳ xuống dập đầu với Thẩm Bích Thấm một lần nữa.
"Được rồi, trời lạnh rồi, đứng lên hết đi, ta không cần các ngươi quỳ xuống dập đầu, về sau nhớ đừng làm như vậy nữa."
Thẩm Bích Thẩm có chút bực bội xua tay, sau đó lấy ra hai lượng bạc vụn đưa cho Lưu Đại Tuệ: "Chuyện này nên làm thế nào các ngươi đều hiểu, ta cũng sẽ không nói nhiều, còn đây con như cho bọn trẻ bao lì xì, để mua thêm cho bọn nhỏ ít quần áo vào ngày Tết đi."
"Tạ... Tạ tiểu thư thưởng."
Mấy người Lưu Đại Tuệ cảm động ngay cả vành mắt cũng đỏ, vừa định quỳ xuống dập đầu với Thẩm Bích Thẩm một lần nữa, thì đột nhiên nhớ tới Thẩm Bích Thẩm vừa nói không thích người quỳ, liền vội vàng đổi thành khom lưng...
"Thẩm cô nương, vừa rời đại công tử nói với tôi, nếu ngày mai người có thời gian thì đi đến Quý phủ một chuyến.
Sau khi hai người đi ra khỏi thôn trang, Quý chưởng quầy vẫn híp híp đôi mắt, mặt đầy tương cười nói với Thẩm Bích Thẩm.
"Được, tôi đã biết."
Thẩm Bích Thấm không cần hỏi cũng biết Quý Đại công tử tìm nàng tất nhiên là có quan hệ với than tổ ong, tuy rằng có bản vẽ, nhưng một số phương diện không có sự chỉ
đạo của nàng, thì chỉ sợ bọn họ không dễ dàng làm được.
Việc ở thôn trang đúng là một tin tức rất tốt đối với Thẩm gia, Thẩm gia đã trải qua nhiều việc như vậy, cuối cùng cũng có chuyện vui khiến người ta thả lỏng.
"Tiểu màn thầu tỉnh chưa?"