Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:03:22
Lượt xem: 144
Nói với mọi người đơn giản về việc của trang viên, Thẩm Bích Thẩm liền mở miệng dò hỏi tình huống của thiếu niên kia, tất nhiên không phải bởi vì nàng quan tâm thiếu niên này, mà là nàng cần phải hỏi cách nhìn thiếu niên này đối với Liên Tiêu như thế nào, nếu thiếu niên này không muốn bán, thì nàng liền có thể vui vẻ một lúc. "Vừa rồi vẫn tỉnh, nhưng con trở về không đúng lúc, lúc này đã đi ngủ rồi."
Thẩm Lâm thị mỉm cười nói: "Lúc hắn mới tỉnh cũng đến hỏi con, còn bảo phải nói lời cảm tạ với con cho thật tốt đó."
"Nga, vậy thì mẹ đã hỏi qua lai lịch của hắn chưa?" Thẩm Bích Thẩm không thèm để ý hỏi.
"Hỏi qua rồi."
Thẩm lâm thị nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới đem lai lịch của thiếu niên nói đại khái qua một lần.
Thiếu niên họ Tống tên Nhất Phàm, tự Tử Thuyền, nằm vừa rời mới mười lăm, là người phủ thành Phúc Châu. Từ nhỏ đã rất có hứng thú với thương mậu, nhưng tiếc rằng tuổi tác hắn quá nhỏ nên người nhà không cho hắn đi theo thương đội rời xa nhà, vì thế nên hắn liền cải trang trộn lẫn vào thương đội, mọi người biết chuyện cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mang hắn theo.
Thương đội này đi là đi Lữ Tống, lúc này Nam Minh thực hiện chính sách cấm biển, bọn họ liền dừng thuyền ở Huyện Nguyệt cảng ở phủ Chương Châu, định đi đường bộ trở về phủ Phúc Châu.
Vận khí Tống Nhất Phàm cũng coi như không tệ, toàn bộ hành trình trên biển đều không nguy hiểm gì an toàn vượt qua, vốn tưởng rằng sau khi trở về liền an toàn không ngờ trên đường lại gặp giặc cỏ cướp bóc, toàn bộ người ở thương đội đều bị giặc cỏ g.i.ế.c chết, người hắn mặc giáp mới có thể trốn được một kiếp.
"Tất cả mọi người đều bị giết, vậy thì t.h.i t.h.ể đâu?"
Nghe Thẩm Lâm thị nói xong, Thẩm Bích Thẩm nhăn mày, im lặng một lúc lâu mới mở miệng hỏi.
Thẩm Bích Thấm biết Lữ Tống, kiếp trước địa điểm này chính là ở Philippines, kiếp trước Philippines có một hòn đảo tên là đảo Lữ Tống, thương nhân Phúc Kiến trừ bỏ đi đến Nhật Bản, thì đi nhiều nhất chính là mậu dịch trên biển đến Lữ Tống.
Liên tiêu vốn là ở châu Nam Mĩ và quần đảo phía tây của ấn Độ, sau thế kỉ mười sáu, bởi vì người Tây Ban Nha thành lập thuộc địa ở Nam Á Philippines, một ít loại cây nông nghiệp của Châu Mỹ bắt đầu truyền vào Philippines, lại từ Philippines truyền đến các nơi Nam Dương, Trung Quốc cũng là một trong số đó.
Hải vực đến Lữ Tống mùa đông không đóng băng, cho nên lời nói của Tống Nhất Phàm có độ đáng tin rất cao. "Người ở trên quan đạo, những tên giặc cỏ đó chỉ muốn cướp tài cướp lương thức cũng không phải vì g.i.ế.c người, nên cũng không muốn bị tra ra, liền ném t.h.i t.h.ể xuống dưới sông, cướp đồ xong liền rời đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-468.html.]
Trên mặt Thẩm Lâm thị hiện lên sự thương hại nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này sau khi bị thương vẫn luôn giả chết, bị ném xuống sông vẫn phải chịu đựng sự lạnh giá để trốn trong nước, cho đến khi mấy tên giặc cỏ đó rời đi mới bò lên bờ"
"Ngũ muội, còn có những đồ vật màu tím kỳ quái đó, ta cũng hỏi giúp muội rồi, Tống Nhất Phàm cũng không biết."
Thẩm Kỳ Viễn đi lên vẻ mặt lấy lòng nói: "Ta bảo với hắn là muội muốn, hắn cũng không nói hai lời liền đáp ứng đem tất cả những thứ kia cho muội."
"Vậy sao? Xem ra tiểu màn thầu cũng rất thức thời đấy."
Hai tròng mắt Thẩm Bích Thẩm sáng ngời, không hề có chút thành ý khích lệ một câu sau đó hỏi tiếp: "Sao mấy thứ này giặc cỏ không mang đi chứ?"
"Những tên giặc cỏ kia cũng không biết mấy thứ này, hơn nữa thứ này có quá nhiều, quá nặng nên bọn họ không mang đi được, nên cuối cùng cũng chỉ lấy ngân lượng và hàng hóa bọn chúng biết." Thẩm Kỳ Viễn mỉm cười nói.
"Thì ra là thế."
Nghe xong lời này, Thẩm Bích Thẩm mới hiểu rõ gật đầu, tâm tình rất là sung sướng nói: "Nếu tiểu màn thầu đã nói cho muội, vậy thì muội liền nhận, mấy thứ này coi như là phí dưỡng thương của hắn vậy trong đó còn có cả phí thuốc thang và phí dừng chân nữa.
"Nha đầu này, nào có con buôn nào như con chứ." Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm vẻ
mặt giảo hoạt nở nụ cười, Thẩm Lâm thị không nhịn được duỗi tay ấn ấn cái trán của nàng.
"Ngay cả anh em ruột còn tình sổ với nhau cơ mà, con chịu cứu hắn thì hắn nên thắp nhang cảm tạ đó"
Thẩm Bích Thẩm bĩu môi vẻ mặt không thèm để ý, nhưng mà trong lòng đang âm thầm tính toán việc trồng trọt Liên Tiêu.
Thời gian trồng của Liên Tiêu giống như cây ớt cay, đều là ở trước thanh minh, xem ra đầu xuân năm nay có chút bận rồi.
"Nhưng mà ngũ muội à, cái này rốt cuộc là thứ gì thế, trông muộn giống như đó là bảo bối đặc biệt vậy." Thẩm Kỳ Viễn đem theo vẻ mặt tò mò nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.