Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 525
Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:24:25
Lượt xem: 143
Cho mấy người này một cuộc sống tốt đẹp thì lại không muốn, cứ nhất định phải lao đầu vào chỗ c.h.ế.t mới được, nếu như đã như vậy thì đừng trách nàng độc ác, lần này bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ có thời gian để chăm sóc vết thương, con đường là do họ tự chọn, cho dù phải quỳ cũng phải quỳ đi về phía trước.
Ba người nghe vậy thì cả người cứng đờ lại, trong lòng nháy mắt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đợi buổi tối khi Thẩm Bích Thẩm về nhà, tiếng kêu rên của ba người lại vang vọng bên tai, nhưng Thẩm Bích Thấm lại dường như không nghe thấy gì cả vẫn tiếp tục đi về phía phòng của Tống Nhất Phàm, kết quả sau khi gõ cửa, cũng không hề ngạc nhiên gì lại một lần nữa bị cho đứng ngoài.
Điều này khiến Thẩm Bích Thẩm cảm thấy rất khó hiểu, cũng đã hơn nửa tháng rồi, cái tên nhóc này còn muốn giận dỗi đến lúc nào nữa?
"Cô nương, có tin tức về việc kia của nhà chính." Phong Ngâm bước đến nói với Thẩm Bích Thẩm.
"Ừ, thế nào rồi?" Thẩm Bích Thẩm khẽ cau mày nhìn nàng ấy hỏi.
Vừa nói xong, Phùng Ẩn trên mặt cũng lộ ra một tia không đành lòng.
"Hôm nay những người của nhà chính đến nhà họ Triệu để tham dự tang lễ, lại bị báo cho rằng Thẩm Bích Lan chỉ là một người thiếp của nhà họ Triệu, không có tư cách để tổ chức tang lễ, cũng không cho chôn cất ở phần mộ tổ tiên, hơn nữa đã tùy tiện tìm một mảnh đất hoang để chôn cất nàng ta!" Nói đến đây, trên mặt của Phong Ngâm cũng để lộ ra một tia không đành lòng.
Mặc dù nàng ấy từng nghe nói về ân oán giữa Thẩm Bích Lan và Thẩm Bích Thấm, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ tự mình trải qua, cũng không có cảm giác sâu sắc như
vậy, bây giờ nghe thấy câu chuyện đã xảy ra với Thẩm Bích Lan, cũng không tránh khỏi cảm thấy thương xót cho nàng ta.
Cảm thấy nhà họ Triệu quả thực quá vô tình, một người phụ nữ bỏ ra tính mạng để sinh người nối nghiệp đời sau cho nhà bọn họ, vậy mà bọn họ lại không chịu cho nàng ta một danh phận gì. "Ừm, người bên phía nhà chính nói như thế nào?"
Người c.h.ế.t như đèn tắt, hận thù có lớn đến đâu cũng để gió cuốn trôi đi, Thẩm Bích Thẩm cũng không muốn nói gì liên quan đến Thẩm Bích Lan cả, nàng ta mưu tính cả đời, đến cuối đời lại rơi vào kết cục như vậy, thật sự là quá đáng buồn.
"Những người bên nhà chính đi tìm Triệu gia tranh luận, sau đó mới biết được hóa ra Thẩm Bích Lam đã c.h.ế.t ba ngày trước rồi, Triệu gia vì muốn đón dâu, cho nên đã đè ép chuyện này xuống."
Nói đến đây, trên mặt Phong Ngâm lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, nói: "Đợi ba ngày sau khi tân nương trở về thăm nhà mẹ đẻ mới công bố tin tức Thẩm Bích Lan qua đời, sau đó tùy tiện dùng danh nghĩa thiếp thất đem cô ta đi chôn, mãi cho đến khi mọi chuyện đã thành kết cục, lúc này mới thông báo tin này cho người của nhà chính."
"Tiểu thư, những người của nhà họ Triệu kia thực sự quá độc ác quá vô tình rồi."
Hoa Tụng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ tức giận nói: "Dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Bích Lan cũng từng là đại thiếu phu nhân của nhà họ Triệu, bọn họ làm như vậy quả thực là quá vô nhân đạo!"
"Phản ứng của những người bên nhà chính kia như thế nào?"
Sắc mặt của Thẩm Bích Thẩm cũng tối sầm lại, từ trước đến nay cô đều không thích đám người của nhà họ Triệu kia, nhưng cũng không ngờ đám người này lại có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy.
"Nghe nói người bên nhà chính đã kiện nhà họ Triệu lên công đường." Vẻ mặt Phong Ngâm như xả được cơn giận nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-525.html.]
"Hả, kiện lên công đường?" Thẩm Bích Thẩm khẽ nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ suy tư nói: "Bọn họ kiện cái gì?"
Chương 526: Bánh Ú
Lần này cách làm của những người bên nhà chính kia rất thông minh, phải biết rằng Thẩm Kim Mai bây giờ chính là tiểu thiếp của huyện thừa, có quan hệ này của Thẩm Kim Mai, xác suất nhà họ Thẩm thắng kiện cũng khá cao.
"Những người bên nhà chính nói rằng nhà họ Triệu bởi vì muốn cưới người mới nên mới cố tình g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Bích Lan." Phong Ngâm trả lời: "Kiện rằng bọn họ cố ý g.i.ế.c người."
"Ừm, ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục chú ý, nếu có tin tức gì thì nhanh chóng báo cho ta biết." Thẩm Bích Thẩm gật đầu, sau đó mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm mùa xuân đẹp như một bức tranh sơn thủy, ánh nắng ban mai mang đến cho nhân gian một lớp ánh sáng màu vàng cam nhàn nhạt.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn…”
Từng tiếng đọc sách non nớt thanh thúy vang vọng khắp thôn Thẩm gia, mang đến một mùi hương mực say mê lòng người cho làn gió xuân đang thổi nhẹ qua.
Người dân trong thôn đều vác theo nông cụ, thật cẩn thận không dám gây ra tiếng động, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn về hướng miếu tổ, trên gương mặt ngăm đen hàm hậu hiện lên sự vui mừng khôn xiết.
Trưởng thôn cầm roi ngựa, chắp tay sau lưng, bóng lưng già nua đang đi tuần tra cách trường học sáu thước, bất kể là gà vịt ngỗng, hay là chó hoặc là con ngựa ngày thường được ông ấy coi như bảo bối cùng bò vàng, chỉ cần dám đến gần thì sẽ bị ông ấy dùng roi ngựa tàn nhẫn đuổi đi.
Kể từ sau khi thành lập, trường học đã trở thành thánh địa của thôn Thẩm gia, chỉ bên trong truyền ra tiếng đọc sách của lũ trẻ, thì mọi thứ trong thôn đều phải ưu tiên cho nó, coi nó là quan trọng nhất, cả thôn đều phải giữ im lặng tuyệt đối, chỉ khi lớp học kết thúc, các hoạt động trong thôn mới trở lại trạng thái ban đầu, nếu không, cái roi trong tay trưởng thôn sẽ mặc kệ ngươi là người hay súc vật, ai dám làm trái đều sẽ bị đánh không nương tay.
Buổi sáng thôn Thẩm gia cũng không tiếp đón khách lạ, mãi cho đến khi trường học tan học thì cửa thôn mới được mở ra.
Vừa xua được con ngỗng cứng đầu rời đi, sau khi trưởng thôn lau mồ hôi trên trán xong, liền ngồi xuống bậc thềm đá trước cửa miếu tổ, quay đầu nhìn về phía trường học, nghe tiếng đọc sách giòn giã kia, trên mặt ông ấy khẽ lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Ngũ nguyệt lưu hoa yêu diễm hồng, lục dương đái vũ thùy thùy trọng, ngũ sắc tân ti triền giác tổng. Chính thị dục lan thì tiết động, xương bồ tửu mỹ thanh tôn cộng, diệp lý hoàng ly thời nhất lộng, do tùng đẳng nhàn kinh phá sa song mộng." (Hoa lựu tháng năm rực cháy yêu kiều, dương liễu xanh mang mưa trĩu nặng, tơ mới ngũ sắc quấn góc bánh ú.)
Chính là lúc bắt đầu tiết Dục Lan, cùng uống rượu Xương Bồ thanh khiết, khẽ nhấp một ngụm rượu vàng trong sáng, dường như có thể nhẹ nhàng lay động giấc mộng.
—- Âu Dương Tu - Ngư gia ngạo—-
Trong nháy mắt đã đến Tết Đoan Ngọ, nhà nào nhà nấy đều làm bánh ú, cả thôn Thẩm gia đều tràn ngập mùi bánh ú.
"Thấm Nhi, con nhanh mang mấy cái bánh ú này đến cho Phùng lão Thẩm Lâm thị gói cả hộp bánh ú đưa cho Thẩm Bích Thẩm, sau đó nói với Thẩm Bích Thẩm: "Cái bánh hơi nhỏ này là bánh ú mặn, cái này là bánh ú đậu xanh, cái này là bánh ú bằng gạo nếp, con nhớ kỹ nhé."
"Oa, năm nay nhà chúng ta có cả bánh ú mặn ạ!" Thẩm Bích Thấm cầm lấy hộp thức ăn, hai mắt phát sáng nhìn về phía Thẩm Lâm thị.
Bánh ú mặn là loại bánh khi làm sẽ cho một lượng nước muối thích hợp trộn với gạo nếp, dùng lá sậy già màu vàng để gói, sau khi nấu chín, gạo nếp sẽ chuyển sang màu vàng nhạt, trong suốt như pha lê, khi ăn chấm với đường hoặc mật ong, vị thơm mát, béo ngậy, dư vị kéo dài khiến người ăn rồi lại không nhịn được muốn ăn tiếp.