Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 558
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:29:52
Lượt xem: 44
Nghĩ đến Thẩm Bích Thẩm từ chối Quý Hiên Dật bằng thái độ rất kiên quyết, khóe môi Mộ Dung Húc không khỏi cong lên, vẻ mặt hắn dịu dàng như nước nhưng sau đó đôi lông mày như đông cứng lại, trong đôi mắt như đầm sâu tĩnh mịch kia hiện lên một sự quyết tâm phải đạt được.
Hắn đã nhượng bộ một lần, lần này hắn tuyệt đối không buông tay. Đời này người này chỉ có thể thuộc về hắn!
Rất nhanh sau đó Mộ Dung Húc đã ôm Thẩm Bích Thấm về Phùng gia, lúc này hắn đã mang dịch dung lên mặt một lần nữa.
"Mộ Dung đại ca, chuyện gì vậy?"
Thấy Mộ Dung Húc ôm Thẩm Bích Thấm đã hôn mê trở về, Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn giật mình, họ lập tức vây hắn lại, ân cần hỏi thăm.
"Không có chuyện gì, chỉ hôn mê thôi. Còn đã xảy ra chuyện gì thì đợi muội ấy tỉnh lại, các ngươi tự hỏi. Chăm sóc muội ấy, ta đi ra ngoài một chuyến." Đặt Thẩm Bích Thấm lên giường, nhẹ nhàng đắp chăm lại cho nàng, Mộ Dung Húc mang trường kiếm lên, lập tức đi ra cửa.
"Mộ Dung đại ca làm sao vậy?" Tuy sắc mặt Mộ Dung Húc vẫn bình thường nhưng trên người hắn ta giống như toát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.
"Không biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngũ muội hôn mê?"
Thẩm Trí Viễn lắc đầu, hắn cũng lo lắng nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, nhìn gương mặt đã tái nhợt, không còn khí huyết của nàng, trong lòng hắn rất đau.
Trong số mấy người họ cũng chỉ có một mình Phùng lão biết được hơi thở đáng sợ toát ra trên người Mộ Dung Húc vừa rồi chính là sát khí.
Giữa hai đầu lông mày của ông ấy thoáng lộ vẻ lo lắng, chuyện có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Húc Nhi không nhiều, xem ra hắn thật sự để ý đến nha đầu này, chỉ là ông ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến Húc Nhi tức giận như vậy.
Ôi, hy vọng đừng xảy ra chuyện lớn gì.
Mộ Dung Húc vừa ôm Thẩm Bích Thấm rời đi chưa được bao lâu, Quý Hiên Dật đã xuất hiện ở nơi Thẩm Bích Thấm té xỉu một lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-558.html.]
Hắn ta vốn định âm thầm bảo vệ nàng xuống núi nhưng mãi cũng không thấy Thẩm Bích Thẩm xuất hiện, lúc này hắn ta mới lo lắng chạy lại xem xét, lại phát hiện Thẩm Bích Thấm đã không còn ở đây.
Nhìn cánh rừng trống trơn, nhớ đến dáng vẻ quyết liệt của Thẩm Bích Thẩm hôm nay, cơn đau trong lòng hắn ta lại nổi lên, đánh mạnh vào tim hắn ta, Quý Hiên Dật không nhịn được đánh một quyền vào thân cây.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến hậu quả này, kết quả này hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ của hắn ta. Quý Hiên Dật vốn cho rằng Thẩm Bích Thấm sẽ đồng ý ở bên cạnh hắn
ta, nạp thiếp không phải một chuyện rất bình thường sao? Vì sao nàng phải từ chối quyết liệt như vậy?
"Bây giờ hối hận cũng đã muộn." Nhưng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp đã truyền đến từ phía sau.
"Ai?" Nghe giọng nói này, Quý Hiên Dật giật mình, hắn ta xoay người lại nhìn.
Với võ công của hắn ta lại không hề nhận ra có người đến gần, cho dù lúc này tâm trạng hắn ta không được ổn định nhưng có thể đến gần đến mức này mà vẫn không phát hiện được thì võ công của người này tuyệt đối không hề đơn giản.
"Là ta." Dưới ánh trăng hiu hắt, một dáng người cao lớn, thon thả từ trong bóng tối đi ra.
"Là ngươi?"
Thấy người đi ra, hai mắt Quý Hiên Dật như ngưng lại, sau đó giống như hắn ta đã hiểu được gì đó. Trừ hắn ra không ai có thể khiến Quý Hiên Dật mất cảnh giác như vậy:
"Mộ Dung Húc, ngươi đến đây làm gì?"
Tình địch gặp nhau không tránh khỏi tức giận, Quý Hiên Dật luôn xem Mộ Dung Húc chính là tình địch thứ nhất của mình, nếu không phải vì hắn ta nhìn ra Thẩm Bích Thấm không có cảm giác khác với Mộ Dung húc thì Quý Hiên Dật đã không cho phép Mộ Dung Húc đến gần Thẩm Bích Thấm.
"Thay nàng đòi công đạo."
Mộ Dung Húc nói xong, sắc mặt bỗng lạnh lẽo, trường kiếm ra khỏi võ, vừa nhảy lên đã công kích về phía Quý Hiên Dật, dưới ánh trăng, ánh kiếm phát ra tia sáng lạnh lùng, sắc bén khiến người ta phải sợ hãi.