Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:52:06
Lượt xem: 42
"Mấy người cũng đi lên đi."
Giọng nói của Mộ Dung Húc từ trong xe ngựa truyền ra, nhưng không biết vì sao, rõ ràng giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ba người Lưu Trường Phúc lại có thể nghe ra có một tia lạnh lẽo truyền đến từ trong giọng nói.
"Lão gia, chúng ta vẫn nên đi với mọi người thì hơn, ha ha…” Ba người Lưu Trường Phúc quay đầu nhìn nhau, cả người đều đồng loạt run lên, sau đó nhảy lên xe ngựa kéo.
"Vậy thì không được, mấy người các ngươi đều đi theo ta thì ai là người đánh xe cho bọn họ?"
Vẻ mặt Thẩm Thủ Nghĩa có chút khó hiểu nhìn về phía ba người họ, nói: "Hơn nữa, mấy người đi với Mộ Dung huynh đệ thì có thể cùng nhau bảo vệ họ đúng không"
Trước đây Thẩm Thủ Nghĩa không có cảm giác khủng hoảng gì, nhưng sau chuyện Lâm Chấn bị tấn công lần trước, cuối cùng Thẩm Thủ Nghĩa cũng có tinh thần cảnh giác hơn.
Khi Lưu Trường Phúc mấy người nghe được những lời này, trong lòng họ đều âm thầm chửi thề.
Bảo vệ?
Bản thân Mộ Dung Húc chính là một cao thủ, có hắn ở bên cạnh, an toàn của nha đầu kia hoàn toàn không phải lo lắng, chỗ nào cần bọn họ đi theo bảo vệ chứ, nếu bọn họ đi theo mới thành kẻ phá đám đấy.
"Lão gia, chúng ta không lái xe, chúng ta sẽ bảo vệ cho người, Lưu đại ca, cô nương giao lại cho huynh nhé."
Nhưng lúc này, Tôn Cường và Chu Phát Tài đột nhiên quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhau vươn tay đẩy Lưu Trường Phúc xuống xe ngựa, trong mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Lưu Trường Phúc, ý tứ cực kỳ rõ ràng, vì huynh đệ, vất vả huynh rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-579.html.]
Thấy bản thân bị huynh đệ đẩy ra chịu trận, Lưu Trường Phúc lập tức cảm thấy ủ rũ, thật sự là kết bạn nhầm người mà!
"Nếu đã như vậy, Trường Phúc, ngươi ở lại đánh xe cho hai người Thấm Nhi, cứ quyết định như vậy đi, không bàn cãi gì nữa, chúng ta đi đây" Thẩm Thủ Nghĩa nói xong, cũng không cho Lưu Trường Phúc cơ hội nói chuyện, đã dẫn theo mọi người lên xe đi rồi.
Ở đuôi xe phía trước, Tôn Cường và Chu Phát Tài cười cực kỳ đáng khinh, vẻ mặt muốn ăn đánh vẫy tay chào tạm biệt Lưu Trường Phúc, khiến Lưu Trường Phúc tức đến mức suýt chút nữa chạy đuổi theo tiêu diệt hai người họ.
Nhưng mà đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, bây giờ hắn đã là người cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống rồi, cũng chỉ có thể méo mặt đánh xe cho hai người họ.
"Mộ Dung ca ca, đa tạ huynh"
Mặc dù Thẩm Bích Thẩm luôn cảm thấy câu trả lời vừa rồi của Mộ Dung Húc có chút quái lạ, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, vô cùng cảm kích nhìn Mộ Dung Húc nói.
"Muội thấy không khỏe ở đâu à?" Mộ Dung Húc cau mày hỏi.
"Đúng vậy, mặc dù muội vẫn không ngừng tập thể dục, nhưng mà loại hoạt động lao động cần nhiều sức lực này dù sao cũng khác với việc bản thân tập luyện, cho nên vẫn có hơi chút không thoải mái."
Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói: "Chỉ làm việc có một ngày đã cảm thấy cơ bắp cả người đều đau nhức, cơ thể này càng ngày càng yếu đuối."
"Ừm." Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Húc hơi lóe lên, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Về phần Lưu Trường Phúc đang đánh xe vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh bên trong, thấy hình như không có tình huống gì khác thường thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều rồi, cô nương mới 10 tuổi thì có thể làm gì được chứ, hắn thực sự hay suy nghĩ lung tung.