Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 633

Cập nhật lúc: 2024-09-24 10:31:17
Lượt xem: 57

Trong phòng u tối nên không thể nhìn thấy mặt đối phương, nàng chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng lấp lánh dưới ánh trăng, thế nhưng Thẩm Bích Thấm lại nhìn thấy sự cưng chiều, vẻ thâm tình trong đôi mắt ấy khiến lòng nàng run lên.

Quỷ thần xui khiến thế nào mà Thẩm Bích Thấm lại vươn tay ra, các đầu ngón tay non mềm mơn trớn ở khóe mắt mê hoặc của đối phương, đối phương cũng không tránh né, con ngươi trong vắt dịu dàng, sáng rực.

"Sao ngươi lại chọn ta?" Giọng nói của Thẩm Bích Thẩm rất nhẹ, giống như nàng đang hỏi nhưng cũng đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Bỗng nhiên tay nàng bị các ngón tay lạnh buốt của đối phương nắm chặt, nàng chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ hé, dường như có một giọng nói rất vui vẻ vừa xoẹt qua trong lòng nàng.

"Tình bắt đầu trong vô thức, càng ngày càng sâu đậm."

Những lời này chính là suy nghĩ chân thật nhất của Mộ Dung Húc, cảm xúc hắn đối với Thẩm Bích Thấm quả thật chính là như thế. Ngay từ ban đầu hắn chỉ cảm thấy tò mò về nàng, trong lúc không hay không biết đã bị sự thông minh vượt xa tuổi tác của nàng hấp dẫn, một khi đã bắt đầu hắn cũng không thể ngăn cản chính mình chú ý đến nàng.

Chờ đến lúc tỉnh táo lại, hình ảnh của Thẩm Bích Thấm đã in sâu vào trái tim hắn, muốn xóa cũng không được, hắn không thể quên được nàng... Cũng không có người có thể thay thế được nàng.

"Càng ngày... Càng sâu đậm"

Câu nói này giống như sắt thép đã in dấu, trong nháy mắt nó đã in sâu vào trái tim Thẩm Bích Thẩm, khiến trái tim nàng bắt đầu run rẩy.

"Chờ ngươi lớn lên, ta đến đón nàng, vừa khéo!"

Bàn tay trắng như ngọc vòng qua sau ót nàng, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến trán nàng, mềm mại mà tinh tế, cảm giác tê dại này giống như từng sợi tơ tằm quấn quanh đầu quả tim khiến người ta say mê. "Được..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-633.html.]

Thẩm Bích Thẩm không biết môi của đối phương đã rời khỏi trán của mình khi nào, lúc này nàng tựa đầu mình vào lồng n.g.ự.c có vẻ lạnh lẽo của đối phương, theo bản năng nàng đã gật đầu đồng ý...

"Tình bắt đầu trong vô thức, càng ngày càng sâu đậm", câu nói này được trích từ lời tựa của [Mẫu đơn tình], toàn câu là "Tình bắt đầu trong vô thức, càng ngày càng sâu đậm, người sống có thể chết, c.h.ế.t có thể sinh".

Đây chính là một vở kinh kịch cực kỳ nổi tiếng ở Nam Minh vào thời này, nội dung của nó nói về một nữ tử tên Đỗ Lệ Nương, lúc gặp được tình nhân trong mộng của mình thì nàng đang mắc bệnh rất nghiêm trọng, đến khi nàng tự tay vẽ lại chân dung của mình truyền lại hậu thế rồi c.h.ế.t đi, sau ba năm c.h.ế.t đi nàng lại có thể tìm đến chỗ người tình trong mộng của mình mà tái sinh.

Vì vậy nửa câu sau của "tình bắt đầu trong vô thức, càng ngày càng sâu đậm" chính là "người sống có thể chết, c.h.ế.t có thể sinh".

Trong lúc vô tình thì tình yêu đã nảy nở, càng lúc càng sâu đậm, lúc sống có thể vì tình mà c.h.ế.t đi, c.h.ế.t rồi lại có thể vì tình mà hồi sinh.

Nhìn cánh cửa sổ được khép kín một lần nữa, Thẩm Bích Thẩm suy nghĩ đến ngẩn ngơ.

Người sống có thể chết, c.h.ế.t có thể sinh.

Nửa câu sau này vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Thẩm Bích Thấm, lẽ nào hắn đang muốn nói với nàng rằng, hắn sẽ giống như Đỗ Lệ Nương... Chết mà... Hồi sinh sao?"

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác tết nguyên tiêu mỗi năm một lần lại đến, lúc này Thẩm Bích Thấm đang bưng chè trôi nước đến chỗ Phùng lão.

Y thuật của Trần đại phu rất tốt nên sau khi được ông ấy chữa trị cho mấy người Trần Hữu Chí đều đã hồi phục rất tốt, cũng không còn xuất hiện tình trạng nhiễm trùng nữa, như vậy cũng khiến Thẩm Bích Thấm thở phào nhẹ nhõm hơn.

"Nha đầu đến rồi, đang chờ cháu đây." Thấy Thẩm Bích Thấm đã đến, Phùng lão vui vẻ đón người vào cửa.

Phùng lão càng nhìn Thẩm Bích Thấm càng hài lòng, đặc biệt sau khi biết suy nghĩ thật sự của Mộ Dung Húc, ông ấy quả thực đã đối xử với nàng như cháu dâu tương lai.

Loading...