Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 635

Cập nhật lúc: 2024-09-24 10:32:51
Lượt xem: 60

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc cảm thấy vô cùng buồn cười, trong mắt không khỏi hiện ý cười thản nhiên.

Nụ cười này khiến Thẩm Bích Thấm càng hoảng hơn, nàng luôn cảm thấy Mộ Dung Húc và "quỷ phu" kia thật sự rất giống nhau.

"Ha ha, nếu đã như vậy, vậy cùng đi thôi."

Lời là do nàng nói, nếu người ta đã đồng ý rồi thì Thẩm Bích Thấm cũng không thể từ chối được nữa, nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chờ Phùng lão ăn xong, hẹn thời gian đi xem hoa đăng vào đêm nay với Mộ Dung Húc, lúc này Thẩm Bích Thẩm mới xách theo hộp đựng mà cáo từ ra về.

Chẳng biết vì sao cứ nghĩ đến chuyện mình và Mộ Dung Húc cùng nhau ra ngoài, Thẩm Bích Thấm lại cảm thấy có chút kích động và trông mong, thế nhưng vừa nghĩ đến "quỷ phu" kia, lại không tránh khỏi cảm thấy chột dạ.

Thẩm Bích Thấm bực bội gãi đầu mình. Chuyện gì thế này? Đến cùng thì vì sao lại cảm thấy chột dạ? Mọi người hẹn nhau sẽ xuất phát vào giờ dậu, chờ ăn cơm tối xong, tất cả đã lên xe ngựa xuất phát đến huyện thành.

Mọi người ngồi trong xe ngựa, trong xe có trải đệm rất dày, trên đó còn có chậu than nhỏ, trên giá nhỏ trong xe đã chuẩn bị sẵn một chiếc chăn lông, trên người mọi người đều mặc y phục giữ ấm rất tốt, tay mang bao tay nên mặc dù đang là mùa đông nhưng không ai cảm thấy lạnh lẽo.

"Nhớ lại năm ngoái chúng ta đẩy xe đẩy, lúc đến được huyện thành thì tay chân cũng đã đông cứng, không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi mà có sự thay đổi lớn thế này." Thẩm Lâm thị cảm khái nói.

Đối với tình hình trong nhà mình, Thẩm Bích Thấm không gạt mọi người trong nhà mình, vì vậy mọi người đều biết rõ trong nhà có những tài sản gì nhưng lúc họ vừa được biết đến thì đều giật mình thốt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-635.html.]

Vạn kim quấn ở bên eo cũng đã có giá trị lên đến vạn lượng, trong mắt những nhà phổ thông như thế này đã là nhà đại phú đại quý rồi, hiện tại tư sản của nhà họ đã vượt qua vạn lượng, đây là con số mà cho đến hiện tại người nhà họ chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhớ lại trước kia thường xuyên lo lắng vì một văn tiền quả nhiên khiến người ta phải thổn thức, sự thay đổi này thật sự quá nhanh, dùng nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để hình dung về nó.

"Đúng vậy, với cuộc sống trước kia của chúng ta đúng là không dám nghĩ đến."

Trong lòng mọi người đều giống nhau, ngẫm nghĩ một lát, sau đó tất cả đều nhìn về phía Thẩm Bích Thẩm.

Họ đều biết tất cả của Thẩm gia hiện tại có được đều do Thẩm Bích Thấm kiếm về, nếu không có Thẩm Bích Thấm, chắc chắn họ vẫn còn phải sống cuộc sống bị người nhà chính ức hiếp.

"Mọi người nhìn con làm gì?"

Thẩm Bích Thấm chớp mắt, sau đó nghiêng đầu nói: "Con chẳng qua chỉ có chút sáng kiến mà thôi, nếu không có phụ thân và nương ủng hộ, còn có đại tỷ, nhị tỷ hỗ trợ, một mình con làm sao giải quyết hết mọi chuyện, đây đều là kết quả mà mọi người trong nhà chúng ta đã cùng nhau cố gắng, không thể tính là công lao của một mình con."

Thẩm Bích Thấm nói rất đúng trọng tâm, nhiều lắm nàng cũng chỉ được xem là một quân sư, nếu không có Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị ở phía sau hỗ trợ kinh doanh, để nàng không phải lo lắng những chuyện khác mà có thể phát triển kinh doanh, chỉ dựa vào một mình nàng trong khoản thời gian ngắn như vậy đạt được thành tựu thế này tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Còn nữa, tuy mấy người Lâm Chấn và Thẩm Trí Viễn đều đang đọc sách, không thể tham gia kiếm tiền nhưng nếu họ có thể lấy được công danh, đó chính là sự hỗ trợ vô cùng lớn cho Thẩm gia.

Mỗi người đều có nhiệm vụ khác nhau, mấy người Thẩm Thủ Nghĩa tuy ít vận dụng não nhưng họ ra sức tuyệt đối không nhỏ, mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, trong một số thời điểm Thẩm Bích Thẩm còn có thể lười biếng nhưng mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đều phải có mặt ở cửa hàng vào mỗi ngày.

Vì vậy tất cả đều thuộc về công lao của mọi người mà không phải chỉ riêng một mình nàng. "Xem nha đầu này! Biết ngay con sẽ nghĩ đến người khác, xưa nay đều không tranh công lao với ai."

Loading...