Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 649
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:56:00
Lượt xem: 77
Lúc đám người Quý Tư Linh đến bờ sông thì đã có rất nhiều con thuyền rồng đỗ ở bờ sông, các thôn dân đang lục tục cầm theo đèn hoa đặt ở trên thuyền thôn mình, mà càng nhiều người thì đi lên hành lang lúc này đã đèn đuốc sáng trưng.
"Tâm Vũ, chúng ta đi lên trước đi." Thẩm Bích Tuyết mỉm cười nói với Quý Tư Linh nói.
"A, từ từ, ta... ta sợ nước.". Thấy mọi người đều đi lên trên thuyền, mặt Quý Tư Linh hơi tái nhợt nói. "Không cần lo lắng, ta nắm tay muội.". Từ nhỏ tới lớn Thẩm Bích Tuyết liền không sợ nước rồi.
"Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.". Lúc này, giọng Thẩm Trí Viễn cũng từ phía sau vang lên, tuy rằng nhẹ nhưng lại khiến người nghe cảm thấy an tâm.
"Được".
Quý Tư Linh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, khẽ gật đầu liền cầm lấy tay Thẩm Bích Tuyết, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Thẩm Bích Thẩm lại yêu người nhà của mình như thế, người nhà của nàng đều rất tốt.
"Mau xem, đó là thuyền của Thẩm Gia thôn đúng không, thật lớn, thật xinh đẹp!"
"Xem ra Thẩm Gia thôn đúng là không tầm thường, thế mà lại tìm được một con thuyền lớn như vậy!"
"Lần này Thẩm Gia thôn sẽ chiếm đoạt hết nổi bật của các thôn khác!"
"Nương, ta cũng muốn lên con thuyền lớn kia.".
Chờ khi Thẩm Bích Thẩm tới thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại, nhưng bởi vì khắp nơi đều là thôn dân cầm đèn lồng lên toàn bộ bờ sông ngược lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt phồn hoa, rất nhiều thôn dân của thôn khác cũng đều lại đây xem thuyền lớn của Thẩm Gia thôn, trong mắt và trong giọng nói đều tràn đầy sự hâm mộ.
"Còn có người muốn lên thuyền không?"
Thẩm Bích Thẩm và mấy người Phong Ngâm vừa đến cạnh thuyền liền nghe được tiếng la, xem ra là muốn mở thuyền.
"Còn có cô nương của chúng ta.". Nghe vậy, Phong Ngâm vội vàng giơ đèn lồng lên lớn tiếng kêu.
"Thấm Nhi, muội tới rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-649.html.]
Chờ mấy người Thẩm Bích Thấm lên thuyền, Quý Tư Linh lập tức tiến lên ôm chặt nàng, tuy rằng người Thẩm gia đều rất tốt, nhưng tóm lại nàng vẫn quen thuộc với Thẩm Bích Thẩm nhất.
"Cảm giác như thế nào?" Thẩm Bích Thẩm ngồi xuống cùng vị trí với mọi người.
"Thật nhiều người, ta còn chưa bao giờ tham gia cuộc tụ hội như thế, dù là đi tới kinh thành cũng là đi thuyền của Quý thị nên có rất ít người.". Trên mặt Quý Tư Linh mang theo hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng tham gia hoạt động tập thể như thế này.
"Tỷ có muốn ăn gì không? Mấy món này đều là do các thím trong thôn tự làm, hương vị cũng không tồi.". Thẩm Bích Thẩm nói xong liền cầm một cái bánh gạo từ trong chậu cơm đưa cho Quý Tư Linh: "Cái này phải ăn nóng mới ngon, để lạnh là nó sẽ cứng lại, lúc đó sẽ không còn ngon như thế nữa.".
"Ừm, ăn ngon thật, sao ta chưa bao giờ ăn thứ này?" Sau khi nếm một miếng, hai mắt Quý Tư Linh lập tức tỏa ánh sáng, liên tục gật đầu khen ngợi.
"Thứ này ngày thường sẽ không làm, chỉ có khi tiến hành những hoạt động lớn hoặc là hiến tế thì mới làm.". Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói: "Chắc là trong phủ của tỷ cũng có, chẳng qua chắc chắn sẽ tinh xảo hơn cái này, nguyên liệu nấu ăn cơ bản gồm có đường trắng cùng gạo nếp."
"Ừ, nghe muội nói như thế thì hình như đúng là thật.".
Nghe vậy, Quý Tư Linh nghĩ suy nghĩ một chút liền tán thành gật đầu, sau đó nói với Thẩm Bích Thấm: "Nhưng ta cảm thấy cái này càng tốt, ta có thể ăn thêm một cái không?"
"Tất nhiên là có thể, tỷ không thấy hôm nay nhà ta không ăn cơm tối sao, mấy thứ này chính là dùng để cho mọi người ăn như cơm tối, muốn ăn bao nhiêu cũng được.".
Thẩm Bích Thẩm nói xong lại cầm mấy cái ra ăn chung với Quý Tư Linh: "Nếu muốn ăn mì nước kho thịt thì bên kia cũng có, mỗi lần tổ chức đua thuyền rồng đều là một hoạt động rất long trọng, cho nên mọi người sẽ không bủn xỉn với những đồ trên thuyền này.".
"Ừ, nhưng lượng cơm ăn của ta không lớn, ăn một ít là no rồi.". Quý Tư Linh vừa ăn vừa nói.
"Bùm bùm..."
Hai người đang nói chuyện, bốn phía đột nhiên truyền đến một trận pháo vang dội.
"Cái này hình như cũng là truyền thống, chèo thuyền tới giữa dòng sông liền phải đốt pháo, còn nguyên nhân thì ta không nhớ lắm.". Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nhìn Quý Tư Linh nói.
"Cái này ta biết.".
Lúc này Thẩm Trí Viễn cầm mấy viên bánh chưng đi tới, đưa cho hai người mỗi người một viên, ngồi xuống vị trí đối diện với Quý Tư Linh lại nói tiếp: "Các ngươi có biết vì sao Đoan Ngọ lại phải ăn bánh chưng không?"