Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 677
Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:37:51
Lượt xem: 77
"Bạc à, đương gia, yêm có phải đang nằm mơ không?"
"Không nằm mơ, là bạc thật, thật sự là bạc!"
"Ba mươi lượng, đại nhi tử nhà ta cuối cùng cũng có thể cưới vợ."
"Nhà bọn yêm gia cũng có thể xây nhà mới, muốn gạch xanh."
“...”
Chờ đến khi hoàn hồn, tất cả thôn dân đều kích động đàm luận, rất nhiều người có gia cảnh bần hàn trực tiếp khóc thành tiếng, vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể hết khổ.
Nhưng mà, bọn họ sẽ không quên, người cho bọn họ tất cả những thứ này chính là Thẩm Thủ Nghĩa.
"Trọng Thành, đây là tiền thuế lương thực mà yêm nợ đệ trước đây, đại ân đại đức của đệ, đời này yêm sẽ không quên" Lưu quả phụ cầm bạc trong tay, quỳ xuống trước mặt Thẩm Thủ Nghĩa, không nói hai lời liền dập đầu lạy ba cái 'bang bang bang... '.
Nếu không phải Thẩm Thủ Nghĩa ra tay cứu giúp, bà ấy chắc chắn sẽ không thể chống đỡ đến bây giờ, càng đừng nói mấy ấu tử trong nhà, ân cứu mạng lớn như vậy, ngoại trừ dập đầu thì bà không tìm thấy cách khác để biểu đạt nội tâm cảm kích sâu sắc của mình.
"Lưu tẩu tử, đừng khách khí, mau đứng lên.
Thẩm Thủ Nghĩa vội tiến lên đỡ người dậy, mỉm cười an ủi nói,"Đây đều là thành quả nỗ lực của mọi người, Lưu tẩu tử làm vậy là g.i.ế.c Trọng Thành, Lưu tẩu tử nhanh cầm tiền đi mua thêm ít đồ gia dụng trong nhà đi."
"Ai, được, yêm đi liền, yêm đi liềm" Lau nước mắt, Lưu quả phụ lại ngàn ân vạn tạ lần nữa, lúc này mới tràn đầy vui sướng cầm bạc rời đi.
"Được rồi, sau khi trở về thì từng người tính thuế bạc, ngày mai tới nộp cho ta, ta dẫn đến huyện thành nộp cùng nhau." Thấy sự tình đều xong xuôi, lão thôn trưởng xua xua tay bảo mọi người rời đi.
"Năm nay rốt cuộc có thể sống tốt rồi."
"Cẩu Tử, năm nay mua y phục mới cho con."
|| ||
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-677.html.]
Nghe vậy, tất cả thôn dân đều lớn tiếng đáp lại, cầm bạc vui sướng rời đi.
"Ngươi nói cái gì? Ba mươi lượng bạc?"
Mọi người thôn Thẩm Gia đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, chỉ có mấy người ở nhà chính sau khi biết tin lập tức phẫn nộ, chén trà trong tay bị hung hăng ném xuống đất.
"Vâng... Đúng vậy lão phu nhân." Thấy Thẩm lão thái tức giận, Đào Hoa sợ tới mức co rụt vai, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Thứ bạch nhãn lang đáng chết, lão nương biết ngay nó không phải thứ đồ tốt mà!"
Thẩm lão thái tức giận đến hai mắt đăm đăm, hung tợn nói,"Năm đó nên bóp c.h.ế.t nó, bằng không bây giờ đã không có thứ nghiệt chủng làm lão nương tức chết!"
"Nương, cái gì nghiệt chủng?" Nghe vậy, Thẩm Lý thị cũng đang đùng đùng tức giận đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin hỏi Thẩm lão thái. Bà ta hình như vừa phát hiện một bí mật lớn.
"Phi, còn không phải thứ nghiệt chủng Thẩm Thủ Nghĩa kia sao, năm đó không biết lão gia từ đâu ôm nó về, nếu không phải lão ta khăng khăng muốn nuôi tiểu súc sinh kia, lão nương làm gì chứa chấp nó. Thẩm lão thái uống ngụm trà, vẻ mặt phẫn nộ nói,"Quả nhiên con hoang chính là con hoang, trời sinh bạch nhãn lang"
"Phanh..."
Thẩm lão thái vừa dứt lời, cửa sân đột nhiên bị đá văng, Thẩm Thủ Nghĩa nắm chặt song quyền, hai mắt đỏ ngầu đi đến.
Thẩm Bích Thẩm và Thẩm Thủ Nghĩa đưa lão thôn trưởng về nhà xong đang định trở về, không ngờ Thẩm lão thái bởi vì tức giận mà nói chuyện quá lớn, vừa lúc bị hai người đi ngang qua nghe được.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!" Thấy ánh mắt Thẩm Thủ Nghĩa hung tợn, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo, Thẩm lão thái sợ tới mức hai chân phát run.
"Tại sao ta lại không phải con ruột của Thẩm gia!" Không ai biết giờ khắc này tâm tình Thẩm Thủ Nghĩa có bao nhiêu khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn tận lực làm một nhi tử tốt, nhưng rõ ràng ông ưu tú mọi mặt, lại không thể nào vừa mắt Thẩm lão thái, vốn tưởng rằng mình là con thứ nên bị bỏ qua, không nghĩ rằng chân tướng lại thế này. Ông không phải là nhi tử thân sinh của Thẩm gia!
"Cái này... Cái này là ta nói bừa...
"Điền Hạnh Hoa, đến bây giờ bà còn muốn nói dối sao, bây giờ cha ta đã không còn là người gỗ để bà tùy ý bày trí, bà tốt nhất nên ngoan ngoãn nói thật thì hơn"