Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 690

Cập nhật lúc: 2024-09-26 09:21:11
Lượt xem: 69

Thấy Long Thất nhăn mày, Long Bát đứng bên cạnh đã vội vàng xách Long Thập Nhị lôi đi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Chỉ là không thể không nói đến vận may của Thẩm cô nương, trấn Anh Đô bên kia mới bị giặc Oa cướp bóc, rất nhiều người kéo thuyền đều đang thất nghiệp, bây giờ cô nương đến đo chiêu mộ người, quả thực chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn rồi."

"Đó là đương nhiên! Thẩm cô nương chính là người thiếu chủ coi trọng, tất nhiên được trời quan tâm.” Nghe vậy Long Thất quả thực đã bị dời đi sự chú ý, trên gương mặt lạnh lùng của hắn không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.

Mà Long Thập Nhị đứng bên cạnh thấy Long Bát không ngừng chớp mắt với hắn, hắn cũng biết Long Thất rất cứng đầu, chắc chắn hắn sẽ không có cách nào được đi theo nên chỉ có thể cảm thấy mất mát mà cúi thấp đầu xuống.

Hôm sau mấy người Thẩm Bích Thẩm đã dẫn một đoàn người lên thuyền, cùng lúc đó ba người Long Thất đã cải trang lẫn trong đám người cũng lên thuyền.

Huyện Nam An cách phủ Chương Châu về phía đông bắc hai trăm hai mươi dặm, bởi vì Phúc Kiến là duyên hải đông nam, mùa xuân và hạ đều có gió đông nam, vừa khéo xuôi gió nên tốc độ của thuyền cực kỳ nhanh, chỉ mất hai ngày mọi người đã đến huyện Nam An.

Ngồi thuyền mất hai ngày, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi nên sau khi đến được trấn Anh Đô, Thẩm Bích Thẩm vẫn chưa làm gì vội mà chỉ tìm một quán trọ cho mọi người thu xếp ổn thỏa.

Mọi người ăn uống no đủ, nghỉ ngơi cho tốt, sau đó Thẩm Bích Thẩm mới dẫn theo mọi người đến đầu trấn mượn nồi và bếp bắt đầu nấu cháo.

"Trần Hữu Chí, ngươi dẫn theo mấy người đi dán thông báo chiêu mộ này ra."

Thẩm Bích Thẩm vừa nấu cháo vừa dặn dò Trần Hữu Chí: "Họ hẳn là những người không biết chữ nên ngươi nhớ hô to nội dung chiêu mộ lên."

"Cô nương, thật sự không ngờ giặc Oa hung tàn thế này, thế mà đã đánh đến mức thôn trấn thành ra thế này" Lưu Trường Phúc vừa giúp Thẩm Bích Thấm nhóm lửa vừa cau mày nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-690.html.]

Mấy người họ đến đây rồi mới biết được mấy ngày trước nơi này đã bị giặc Oa gây họa, toàn bộ thôn lúc này ngổn ngang, khắp nơi đều tan hoang, hoang vu, hầu hết những người đi trên đường đều có nét mặt đau khổ, trên người là những vết thương chồng chất nhau, rất đáng thương.

"Lưu đại ca, hôm qua ngươi đã làm theo ta dặn dò chưa?" Biểu cảm trên mặt Thẩm Bích Thẩm rất nặng nề.

"Ừm, bây giờ một trăm thạch lương thực đều được đặt ở quán trọ."

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Trường Phúc nhìn Thẩm Bích Thấm đầy vẻ khâm phục, số lương thực đó là Thẩm Bích Thấm muốn chia cho bách tính nơi này, thế nhưng rất nhanh sau đó hắn lại trở nên lo lắng: "Chỉ là cô nương có điều còn chưa biết, vốn dĩ một thạch gạo là bảy tiền nhưng bây giờ đã tăng giá thành một lượng năm tiền"

Thẩm Bích Thẩm phải bỏ ra một trăm năm mươi lượng để mua được một trăm thạch lương thực này. "Ùm."

Nghe vậy trên mặt Thẩm Bích Thấm lập tức hiện vẻ lo lắng, nếu còn tiếp tục loạn lạc thế này, chỉ sợ giá lương thực sẽ tiếp tục tăng, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu bách tính vì không mua nổi lương thực mà c.h.ế.t đói.

Nhìn đoàn người đứng ở đằng xa, quần áo rách rưới trên người, họ không ngừng nhìn về phía mình, Thẩm Bích Thấm vốn là người bình tĩnh nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị d.a.o động, trong lòng nàng cảm thấy hối hận.

Nếu nàng chịu nói ra chuyện trồng dong riềng sớm hơn, có lẽ không đến nỗi để nhiều người chịu cảnh đói khổ thế này.

Tin tức chiêu mộ được thông báo ra, đầu trấn vốn đang yên tĩnh, lập tức có rất nhiều người bu lại, già trẻ, thanh niên trai tráng đều có, tất cả đều mặc y phục rách rưới, gương mặt tái nhợt, rụt cổ trong gió rét mà run lẩy bẩy.

Cháo Thẩm Bích Thấm nấu bằng gạo hoàn toàn, rất đặc, mùi gạo bay khắp không trung, còn có cả màn thầu trắng to khiến mấy người kéo thuyền đã phải ăn rau dại, hoa màu trong một thời gian dài bây giờ đang không ngừng nuốt nước miếng.

Loading...