Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 692

Cập nhật lúc: 2024-09-26 09:22:48
Lượt xem: 82

"Chúc mừng ngươi tiểu huynh đệ! Nào, qua kia húp cháo đi! Ăn hết thì đến lấy thêm, đây là bánh màn thầu." Thấy thiếu niên kia chạy đến, Trần Hữu Chí vỗ vai hắn, đưa cháo và màn thầu cho hắn.

"Ưm, ngon! Ngon!"

Sau khi nhận lấy đồ ăn, thiếu niên không quan tâm đồ ăn còn nóng hổi mà lập tức tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, bắt đầu ăn như hổ đói.

"Ực..."

Nhìn thấy thiếu niên kia được ăn ngon, một đám người kéo thuyền đã không không chế được mà nuốt nước bọt không ngừng, lần này xem như họ đã tin tưởng triệt để, chiêu mộ người ở đây không phải gạt người.

Thế là có người thứ nhất thì có người thứ hai, chuyện tiếp theo tiến hành rất thuận lợi, vốn dĩ nhóm người làm nghề kéo thuyền này đang đứng yên nhìn thì tất cả đã tranh nhau bước lên báo danh.

Thật ra Thẩm Bích Thấm vẫn chưa nói thật với Thẩm Thủ Nghĩa, với chuyện chiêu mộ mấy người kéo thuyền này, mục đích chủ yếu nhất của nàng vẫn là bồi dưỡng họ thành gia đình, trồng trọt này nọ chỉ là ngoài lề, Thẩm Bích Thấm dự định đến Nguyệt Cảng mới chiêu mộ những lưu dân không có nhà để về đến chỗ họ trồng trọt.

Nói đơn giản chính là Thẩm Bích Thẩm muốn bồi dưỡng ra một đội quân tư gia loại nhỏ, nhìn thấy tình hình trước mắt khiến nàng không thể không nghĩ đến cách phòng bị từ trước, vì vậy với việc lựa chọn mấy người kéo thuyền hôm nay Thẩm Bích Thấm yêu cầu điều kiện rất nghiêm khắc. Đầu tiên phải là những thanh niên trai tráng, nhất định phải độc thân, chỉ có như vậy họ mới có thể hết lòng làm việc vì Thẩm gia.

Năm mươi người cũng không nhiều nên rất nhanh sau đó đã đủ số lượng, chờ đến khi họ đã ăn no, Thẩm Bích Thẩm mới bắt đầu thực hiện kế hoạch ban đầu mà phát cháo và tặng gạo cho mọi người.

Tin tức này vừa nói ra khiến toàn bộ Anh Đô chấn động, những bách tích bị giặc Oa gây họa không được ăn no, bây giờ đều mang theo túi đựng gạo bước lên phía trước chờ nhận gạo, tuy số lượng không nhiều nhưng vẫn giúp họ kéo dài thời gian chờ triều đình đến cứu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-692.html.]

Thế là các bách tính được nhận gạo không ai mà không cảm động đến rơi nước mắt, họ đều quỳ trên mặt đất, dập đầu cảm tạ Thẩm Bích Thẩm.

"Thẩm cô nương thiện lương, nhân từ như thế trở thành thiếu phu nhân của Mộ Dung gia chúng ta đúng là một may mắn cho nhà Mộ Dung gia." Long Thập Nhất tràn đầy kính nể nói.

"Đó là đương nhiên!"

Long Thất cũng gật đầu đồng ý, sau đó hắn lại hơi nghi ngờ, nhíu mày nói: "Chỉ là Thẩm cô nương chiêu mộ người kéo thuyền nhưng đưa ra điều kiện tương đối hà khắc, thật sự chỉ tìm nông phu thôi sao?"

"Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ lạ. Ngươi nhìn kỹ xem, những người mà Thẩm cô nương chiêu mộ đều là các thanh niên trai tráng, nhìn thế nào cũng thấy giống chiêu binh hơn." Long Cửu nhỏ giọng nói. "Chiêu binh? Chuyện này... Chẳng lẽ là... Nghe vậy Long Thất cũng sững sờ, hắn nhìn hai người khác, trùng hợp lại nhìn thấy ánh mắt đầy khiếp sợ của hai đồng đội.

"Xem ra chúng ta có một thiếu phu nhân không hề đơn giản." Thật lâu sau đó Long Thất mới thản nhiên phun ra một câu.

Chờ đến khi tất cả lương thực đã phát xong, Thẩm Bích Thẩm dẫn mọi người đi, tính cả năm mươi người mới vừa được chiêu mộ được bách tính ở Anh Đô tiễn đưa rời khỏi thôn.

"Cô... Cô nương, ta tên là Hoàng Sơn, thật ra ta còn có một huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, hắn... Hắn tên là Trình Hổ, sức khỏe vẫn một mực không tốt, nếu không có ta chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn sẽ không sống nổi. Cô nương thiện lương, có thể cũng đưa hắn đi theo được không?"

Lúc mọi người đến dịch trạm, một thanh niên đột nhiên đi đến trước mặt Thẩm Bích Thẩm quỳ xuống, hắn van xin nói: "Chỉ cần cô nương đồng ý đưa theo người huynh đệ của tiểu nhân, có thể cùng cho chúng ta một miếng cơm, tiểu nhân có thể không nhận tiền công.

"Tiểu huynh đệ, tuy cô nương chúng ta thiện lương nhưng người huynh đệ kia của ngươi không tự mình đến, bây giờ muốn ngươi đến nói, thế này là thế nào?" Trần Hữu Chí khó khăn nói.

Loading...