Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 696
Cập nhật lúc: 2024-09-26 09:25:53
Lượt xem: 51
Thấy Thẩm Bích Thấm đến người nhà của những người ở đây đều vui vẻ ra chào đón.
"Chúc mừng năm mới mọi người."
Thẩm Bích Thẩm cũng mỉm cười chào hỏi mọi người: "Sau này họ cũng sẽ ở đây. Lý thẩm, trước đó ta đã nhờ thẩm dọn dẹp lại một gian phòng, đã dọn dẹp lại chưa ạ?"
"Đã dọn dẹp xong rồi, mọi người cũng đang chờ đợi. Ôi, không ngờ lại chiêu mộ nhiều người như vậy. Nào, mọi người cùng vào đây, tôi đưa mọi người đi nhìn thử."
Lý thẩm cực kỳ nhanh nhẹn và lão luyện, bà ấy rất biết cách làm người nên có địa vị rất cao ở trong đoàn người nhà ở đây, vì vậy có chuyện gì Thẩm Bích Thẩm cũng sẽ giao cho bà ấy làm.
"Đều đi nhìn thử đi, sau này nơi này sẽ trở thành chỗ ở của mọi người, không cần câu nệ quá mức!" Thẩm Bích Thấm nói với đoàn người kéo thuyền sau lưng mình.
"Sau này chúng ta sẽ được ở đây?"
"Ta đang nằm mơ sao? Còn là phòng tốt thế này!"
"Đa tạ cô nương! Đại tạ cô nương!"
Những người này vô cùng ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần họ không ngừng cảm ơn Thẩm Bích Thẩm. "Cô nương, đây là tiền thừa thuê xe ngựa trước đó"
Chờ cho mấy người kéo thuyền đã rời đi, Hoàng Sơn cầm số tiền thừa lại trước đó, cung kính đưa đến trước mặt Thẩm Bích Thẩm.
"Ồ, ta lại quên mất, ngươi cứ giữ số tiền còn lại đi! Ở đây còn có mười lượng, đoàn người các ngươi vừa mới đến đây, trên người cũng không có gì cả, ngươi hãy đi mua một ít đồ gì đó."
Đối với biểu hiện của Hoàng Sơn, Thẩm Bích Thẩm rất hài lòng, nàng không nhận số tiền thừa trước đó mà ngược lại đưa thêm cho hắn mười lượng. Người này không tham món lợi nhỏ, rất đáng trọng dụng.
"Đa... Đa tạ cô nương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-696.html.]
Hoàng Sơn vô cùng cảm kích, trên mặt đầy ngạc nhiên, hắn nhận lấy bạc nhưng vẫn không rời đi mà nhìn lấy Thẩm Bích Thẩm, biểu cảm giống như muốn nói nhưng lại thôi.
"Còn có chuyện gì nữa sao? Ngươi cứ nói đi, đừng ngại!" Thẩm Bích Thẩm khẽ cười nói.
"Là thế này, sở dĩ Trình ca phải mất hết tài sản trong nhà ngoại trừ việc trị liệu cho vết thương ở chân hắn ra, còn có bệnh cũ để lại sau lần bị thương nặng đó, hắn thường xuyên bị tức ngực, lưng cũng đau, cực kỳ đau, có đôi khi đau đến mức hắn không thể nào ngủ được."
Hoàng Sơn do dự trong chốc lát, hắn vừa bấu chặt hai tay mình vừa nhỏ giọng nói:
"Cô nương có thể cho tiểu nhân nợ trước một số tiền, tiểu nhân muốn mua thuốc cho hắn"
"Tức n.g.ự.c và đau phía sau lưng cũng không phải chuyện nhỏ. Tình trạng này đã bao lâu rồi?" Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm không khỏi nghiêm túc hỏi.
"Ba bốn năm rồi, từ sau khi bị thương hắn vẫn luôn không khỏe, đã khám không ít đại phu, cũng uống nhiều thuốc nhưng đều không khá lên được" Hoàng Sơn khổ sở nói.
"Ừm, Thẩm Ký của chúng ta cũng có y quán, ngươi đi gọi Trình thúc đến đây, ta đưa các ngươi đến y quán. Nghe thấy Trịnh Hổ bệnh như thế đã ba bốn năm, Thẩm Bích Thẩm không nói hai lời lập tức muốn đưa ông ấy đến y quán. Trịnh Hổ rất quan trọng, nếu để xảy ra chuyện gì, với nàng mà nói đó sẽ là tổn thất lớn.
"Vâng, đa tạ cô nương!" Nói cảm tạ Thẩm Bích Thẩm, Hoàng Sơn vui mừng như điên chạy đi tìm Trịnh Hổ. "Thật sự làm phiền cô nương" Sau khi lên xe ngựa, Trịnh Hổ cảm kích nói, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng ấm áp.
Từ khi trở thành tàn phế, ông ấy xem như đã nếm trải hết ấm lạnh của thế gian, ngoại trừ Hoàng Sơn ra ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến còn có một người khác sẽ đối xử tử tế với ông ấy.
"Ta gọi thúc một tiếng Trình thúc, đó chính là xem thúc như thúc thúc ruột của mình nên chữa bệnh cho thúc của mình cũng là chuyện nên làm."
Thẩm Bích Thẩm mỉm cười, thấy sắc mặt Trịnh Hổ không được tốt lắm, nàng tiện tay rót cho ông ấy một chén trà nóng: "Đây là trà sữa dê, rất bổ dưỡng cho sức khỏe, uống trong ngày mùa đông thế này là tốt nhất.
Đồ vật ở thời đại này đều thuần thiên nhiên cả, không đi qua bất kỳ giai đoạn chế biến nào, thật sự rất bổ dưỡng, hoàn toàn khác với những loại trà sữa đã qua chế biến ở thời hiện đại.
"Ùm."
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Thẩm Bích Thấm, trong mắt Trịnh Hổ hơi ướt, ông ấy vội đưa tay ra nhận lấy.